Vong Ưu Đảo, Diễn võ trường.
Chờ đợi khoảng khắc tử vong nhưng mãi không thấy đến, Liễu Như Yên mới lấy dũng khí hé mắt ra đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đợi nhìn thấy to như cái thùng phi Thiên Vương Chùy tuy chỉ còn cách mình chưa đầy gang tay như vậy nhưng đã không có dấu hiệu tiếp tục hạ xuống nữa, cô nàng này mới sống sót sau tai nạn mà ám thở nhẹ một hơi.
Tùy theo mà đến, chính là vô cùng sợ hãi và may mắn cảm giác phức tạp đan xen. Liễu Như Yên cứ thế sắc mặt trắng bệch, tay chân vô thố run rẩy đứng đó, nhất thời không biết nói gì, làm gì.
Mãi đến khi hắc tiểu tử kia đã thu hồi vũ khí còn quay sang mình nói chuyện, nàng mới hoàn hồn.
“Liễu cô nương, ngươi không sao chứ?”
“Liễu cô nương, có chỗ nào bị thương không?”
“Liễu tiên tử, để ta dìu ngươi về ghế nghỉ ngơi. Đợi chút nữa tại hạ sẽ thay tiên tử trừng trị ác đồ này.”
Tức thì, xung quanh người ồn ào tiếng nói mới lần nữa truyền vào nàng trong tai.
Người lớn lên xinh đẹp chính là như thế có lợi, Liễu mỹ mi một đám Fan hâm mộ lúc này đã sớm vây kín quanh nàng thất chủy bát thiệt hỏi thăm, đại hiến ân cần. Ngay cả Diêm Bang Tam thiếu gia Sa Chấn Hải cũng là không ngoại lệ, thằng này rất biết tận dụng cơ hội khó này mà tiến sát đến bên mỹ nhân ôn nhu quan tâm:
“Như Yên, ngươi không sao chứ?”
Nói xong cũng không đợi giai nhân trả lời đã lập tức trừng mắt lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-lam-thien-dao/1369948/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.