Vong Ưu Đảo, Diễn võ trường. Chờ đợi khoảng khắc tử vong nhưng mãi không thấy đến, Liễu Như Yên mới lấy dũng khí hé mắt ra đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Đợi nhìn thấy to như cái thùng phi Thiên Vương Chùy tuy chỉ còn cách mình chưa đầy gang tay như vậy nhưng đã không có dấu hiệu tiếp tục hạ xuống nữa, cô nàng này mới sống sót sau tai nạn mà ám thở nhẹ một hơi. Tùy theo mà đến, chính là vô cùng sợ hãi và may mắn cảm giác phức tạp đan xen. Liễu Như Yên cứ thế sắc mặt trắng bệch, tay chân vô thố run rẩy đứng đó, nhất thời không biết nói gì, làm gì. Mãi đến khi hắc tiểu tử kia đã thu hồi vũ khí còn quay sang mình nói chuyện, nàng mới hoàn hồn. “Liễu cô nương, ngươi không sao chứ?” “Liễu cô nương, có chỗ nào bị thương không?” “Liễu tiên tử, để ta dìu ngươi về ghế nghỉ ngơi. Đợi chút nữa tại hạ sẽ thay tiên tử trừng trị ác đồ này.” Tức thì, xung quanh người ồn ào tiếng nói mới lần nữa truyền vào nàng trong tai. Người lớn lên xinh đẹp chính là như thế có lợi, Liễu mỹ mi một đám Fan hâm mộ lúc này đã sớm vây kín quanh nàng thất chủy bát thiệt hỏi thăm, đại hiến ân cần. Ngay cả Diêm Bang Tam thiếu gia Sa Chấn Hải cũng là không ngoại lệ, thằng này rất biết tận dụng cơ hội khó này mà tiến sát đến bên mỹ nhân ôn nhu quan tâm: “Như Yên, ngươi không sao chứ?” Nói xong cũng không đợi giai nhân trả lời đã lập tức trừng mắt lạnh lùng nhìn Hùng Bá: “Ngươi cẩu nô tài này thật to gan! Cũng không hiểu thương hương tiếc ngọc, dám đem Như Yên dọa thành như vậy, nàng nếu như mất một sợi tóc, bản thiếu nhất định sẽ phế đi ngươi.” Á đù! Tống gia ở đây, ranh con đâu ra dám lớn lối như vậy? – Tống Khuyết sắc mặt thoáng cái trở nên đanh lại. “Ngươi còn dám nói nhiều một câu, lão Hùng sẽ đập gẫy hàm răng của ngươi.” – Trong sân, Hùng gia vừa hơi bình phục tính tình lập tức trở nên lệ khí âm trầm. Sa Chấn Hải nghe vậy tự nhiên giận tím mặt. Đã bao lâu rồi không có người dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với hắn? Hẳn là chưa từng có sao? Nhất thời, Sa Tam thiếu bàng bạc khí thế toàn diện bộc phát, hai mắt bão hàm sát khí nheo lại nhìn ngốc Hùng: “Xem ra ngươi là muốn chết!” “Hừ!” – Hùng Bá không thèm trả lời, chỉ là tay cầm chùy khẽ giơ lên, tư thế kia đã đủ biểu đạt cho mọi người biết ý nghĩ của hắn. Đang lúc giữa hai bên không khí tràn ngập thuốc súng, chuẩn bị đại chiến sẽ phải nổ ra. Một bàn tay ngọc lại khẽ đẩy Sa Chấn Hải sang một bên, để Hùng - Sa hai người động tác đều phải khựng lại giữa chừng như vậy. Người này chính là Liễu Như Yên, nàng lúc này đã lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy mỹ nữ này chậm rãi bước lên thật kỹ quan sát ngốc Hùng một lần nữa xong mới hồng hồng khuôn mặt mở miệng: “Ngươi là Hùng Bá đi, lần tỷ thí này là ta thua, sau đó Như Yên nhất định sẽ còn tìm đến ngươi!” Nói rồi quay người vội vã rời đi. Xung quanh mọi người thấy vậy nhất thời đều bị kinh ngạc đến há hốc mồm. Vì vừa rồi lời cô nàng này nói nghe thì có vẻ rất giống như kiểu báo thù rửa hận, nhưng cái kia thần thái, ngữ điệu, nhìn kiểu gì cũng giống như một tiểu cô nương làm nũng giận dỗi mà. Chẳng lẽ ngốc tiểu tử a Hùng này mùa xuân tiến đến? – Tống lão gia cảm thấy hoài nghi nhân sinh. Quá ư là vô lý! Bàn về nhan sắc, Liễu Như Yên cũng thuộc về tầng thứ như Dương Nam song hoa Trịnh Sảng, Cảnh Điềm trước đó, là ngàn dặm khó gặp đại mỹ nhân. Về thân thế, nàng càng là Nhạc Nhi Phái trọng điểm bồi dưỡng cao đồ, tuyệt đối không có khả năng nhìn trúng một tiểu tử ngốc thô kệch như Hùng Bá nha. Có chọn cũng phải chọn nó anh minh thần võ, thần công cái thế lão gia Tống Thiên Đao chứ. Đậu xanh rau má! Rốt cuộc ai mới là ngài nhi tử vậy? Tống gia đều cảm thấy ông trời ba ba quá mức bất công. Mình thì tận lực khoe khoang văn thải, võ công. Còn tốn bao sức lực miệng lưỡi ba hoa tán tỉnh đến cuối cùng không ma nào thèm để ý, cũng chỉ có Vân mỹ mi cô gái ngốc này từ nhỏ đã thiếu khuyết tình thương của cha mẹ nên mới dễ xiêu lòng, bị lừa như vậy. Ngốc tiểu tử kia thì khá lắm, chỉ cầm đại chùy vung lên đập đập đập, mỹ nữ đó là tự chủ động đầu hoài tống bão, không tốn chút công phu. Chẳng lẽ bây giờ nữ nhân là thích thô bạo trực tiếp như thế? – Không chỉ Tống Khuyết, một đám nam đồng bào cũng đều bất chợt nảy sinh ý nghĩ nguy hiểm này. Đến là người trong cuộc ngốc Hùng không có nhiều tư tưởng cao xa như vậy, nghe con nhóc kia vậy mà còn không biết điều định tìm mình trả thù. Hùng Bá liền giơ cặp chùy lên hừ hừ nói lớn: “Lần sau ngươi còn dám nói xấu lão Hùng, ta tuyệt đối sẽ không nương tay.” Liễu Như Yên: ..... Lảo đảo mấy bước suýt ngã, mỹ nữ này phải cố gắng lắm mới ổn định được thân hình. Nàng lập tức quay lại giận giữ trừng mắt nhìn cái kia hắc tiểu tử một cái sau đó mới cắn răng chạy về chỗ ngồi, còn không quên hờn dỗi nói: “Khi nãy nói mấy lời kia là ta không đúng, thật sự có lỗi!” – Thật sự là một không hiểu nhân tình đại đầu gỗ. Khi tức giận bộ dáng vẫn là như thế yêu kiều xinh đẹp, thật sự là một bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu! Đám thiếu hiệp đều cảm thấy trái tim đau đến lợi hại, Vong Ưu Đảo không biết khi nào trong không khí đã là nồng nặc vị chua. .... Hùng đại gia thắng liền hai trận! Vốn hoàn cảnh như thế Dương Nam bên này người đều cần phải tận tình vui sướng hoan hô mới là. Làm sao so với trước đó thắng Lãnh Kỳ Huy, ván này người thật lòng dâng lên vỗ tay lại lác đác không có mấy. Đám nam đồng bào thì đều đang buồn bã nhược thất không cam lòng, những nữ nhân thì cũng dường như cảm thấy trong chén mình đồ vật bị từ đâu đến đồ lẳng lơ câu dẫn đi vậy, vô duyên vô cớ tất cả đều không thoải mái. Nhất là Thanh Trúc, tiểu nha đầu này ánh mắt nếu có thể giết người, thì có lẽ cái kia Liễu Như Yên đã bị nàng thiên đao vạn quả. Trong sân còn 1 người cũng cùng Thanh Trúc đồng chung cảnh ngộ, chính là Diêm Bang Tam thiếu Sa Chấn Hải. Làm một người truy cầu Liễu Như Yên đã lâu, thằng này vốn đã coi mỹ nhân thành đồ vật trong túi của mình, ngày thường còn không thiếu bốn phía tuyên dương, chỉ sợ người khác không biết mỹ nhân đó là hắn tương lai nội định thê tử dường như. Thế mà hôm nay, trước mặt bàn dân thiên hạ, cô nàng kia lại mắt đi mày lại cùng với nam nhân khác. Sa thiếu bất giác cảm thấy trên đầu gai gai, như có cái gì muốn nhú lên vậy. Nhất là nhớ lại thường ngày mình đối với Liễu Như Yên đại hiến ân cần, nàng lại chưa từng đáp lại, vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt xa cách. Bây giờ vừa gặp khác nam tử, bị nhân gia đánh cho suýt thì thân tử đạo tiêu, nó lại mặt mũi hàm xuân muốn sấn lại làm quen. Thật tiện nhân vậy! – Sa Chấn Hải hối hận trước đó không cho nàng mấy cái bạt tai, có lẽ hắn đã không cần phải nhọc lòng nhiều như thế. Nhưng giờ nói gì cũng muộn, đôi cẩu nam nữ này thành công khiến hắn thành trò cười cho thiên hạ. Liễu Như Yên kỹ nữ kia hắn tạm thời không điều giáo được, vậy trước mặt hắc tiểu tử này chính là đối tượng rất tốt để phát tiết mối hận. Nghĩ đến đây Sa Tam thiếu hai mắt lạnh lùng bước lên: “Tiểu tử, để bản thiếu đến dạy dỗ ngươi một lần.” 2 trận vừa rồi mới là khởi động nóng người thôi, Hùng Bá cũng chưa tốn bao nhiêu sức lực. Lúc này gặp đối thủ khí thế mạnh mẽ như này thì càng hưng phấn, hắn chiến khí dạt dào nhấc lên song chùy, chân thật đáng tin khẳng định: “Ta sẽ đập gãy răng ngươi ngươi!” “Chết!” – Không cần nói nhiều, Sa Chấn Hải đã nén giận xuất chưởng. Hắn một thân khổ luyện công phu Thiết Sa Chưởng đã đến mức đăng phong tạo cực, hai tay chắc dày cứng rắn như kim thiết, cũng không e ngại cùng địch nhân vũ khí giao phong. Nhất là như ngốc Hùng đại chùy, vậy thì càng không một chút sợ hãi. “Ầm!” ... “Ầm!” ... “Ầm!” Trong giây lát, hai người đã cùng nhau giao thủ mấy chục chiêu, đánh đến bất phân thắng bại, không ai làm gì được ai. Không khí đều bị bọn họ đánh bạo, tạo ra những tiếng ù ù rung động để xung quanh quan chiến người tu vi yếu một chút đều bị chấn đến khí huyết nhộn nhạo, buồn bực muốn hôn mê. Đến tận lúc này, tất cả mọi người mới bắt đầu nhìn thẳng vào hắc tiểu tử Hùng Bá. Một lần có thể nói là may mắn, lần 2 coi như đối thủ chủ quan nhưng đến lần thứ 3 rồi, thằng này vẫn có thể sinh mãnh đến vậy thì hiển nhiên hắn thực lực tuyệt đối không tầm thường. Phải nói là vô cùng mạnh mẽ mới đúng, vì đối thủ của ngốc Hùng bây giờ chính là Sa Chấn Hải, hiện nay Giang Đông đỉnh tiêm nhất tuấn kiệt một trong. Hoặc nói hiện giờ Vong Ưu Đảo, không tính Minh Nguyệt, Tống Khuyết cùng mấy vị Nhất lưu thành danh cao thủ. Bao quát toàn bộ chỗ này tuấn kiệt, mọi người đều ngầm thừa nhận Sa Tam thiếu chính là người mạnh mẽ nhất, không có một trong. Thế mà lúc này, Hùng đại gia đang cùng vị này Thiết Sa Chưởng đánh đến bất phân cao thấp, cái này làm sao không khiến những người có mặt ở nơi đây sợ hãi thán phục. Tiểu tử này từ hòn đá nào chui ra? Ngay cả Sa Chấn Hải trong lòng lúc này cũng là kinh hãi tột độ, càng đánh hắn càng thấy trong lòng trầm xuống, vô cùng nặng nề. Vốn tưởng bằng mình bản lĩnh, đi lên tùy tiện mấy chưởng là có thể phế đi thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này, không ngờ lại đụng phải miếng sắt, còn đặc biệt cứng cái loại kia. Sa thiếu trong lòng đã đem Lãnh Kỳ Huy chửi đến trăm ngàn lần, con chó này thật hại người không nhẹ. Nhưng lúc này đổ lỗi cho nhau đã không ích gì, quan trọng nhất chính là phải thắng ván này, nếu không quá mức mất mặt. Cũng may là trong người còn giấu một con át chủ bài, Sa Chấn Hải cũng không cần quá mức lo lắng, vẫn rất kiên nhẫn cùng đối thủ du đấu, cố gắng tìm kiếm cơ hội. Hai người cứ thế ngươi tới ta đi, đánh cho mặt đất ầm ầm rung động. Lực lượng của cả hai đều là tám lạng nửa cân, không chênh lệch bao nhiêu, nhưng Sa thiếu trên tay công phu quyền cước so với ngốc Hùng càng thêm tinh diệu. Chính vì thế, từ đầu đến giờ chủ yếu là hắn công, Hùng Bá thủ. Cũng may lão Hùng hàng ngày làm bao cát cho thiếu gia hành hạ quen, dù là Tống Khuyết một mình đấu 4 vị gia tướng cũng là thằng này tiến lên nhận nhiệm vụ đỡ đòn, kinh nghiệm phòng thủ phải nói vô cùng phong phú. Sa Chấn Hải dù tìm mọi cách nhưng nhất thời vẫn chưa thể đến gần ngốc Hùng, nhưng kẻ này vẫn không hề nôn nóng, chỉ càng thêm tập trung tinh thần thôi. Cuối cùng, cơ hội hắn đến rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]