Chương trước
Chương sau
Vong Ưu Đảo, diễn võ trường.
Mọi người lúc này đang trợn mắt há mồm nhìn trong sân một bậc kỳ cảnh.
Khi nãy còn diễu võ dương oai, uy phong bát diện thế không thể đỡ Tán Hồn Thiết Thủ Lãnh Kỳ Huy vậy mà bây giờ lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt đánh cho hộc máu đương trường. Hơn nữa nhìn giá thế kia, nếu không cẩn thận ứng đối lần này có lẽ cũng sẽ không chỉ là hộc máu đơn giản như thế.
Lão Lãnh hiện tại thực sự đã là mặt cắt không còn giọt máu. Nhìn Hùng gia Thiên Vương Chùy mãnh liệt đập tới thằng này vội vàng hét lớn một tiếng, cũng không màng cái gì hình tượng nữa mà điên cuồng thiêu đốt khí huyết.
Hai chân hắn liên tục giãy giụa cuối cùng thành công đem chèn xung quanh đất đá gạt văng ra, nhưng đồng thời địch nhân đại chùy cũng đã tới ngay trước mặt.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Lãnh Kỳ Huy hận hận chửi thầm một câu liền lần nữa dồn lực hết sức bình sinh đánh ra mình tối cường một đòn.
Bát Tuyệt Trảo - Tồi Kiên Tuyệt Sát!
“ẦM!!!”
Âm thanh kim thiết va chạm chát chúa để mọi người màng nhĩ đều ẩn ẩn sinh đau. May mà đã có lần trước kinh nghiệm, tất cả đều đã kịp thời lấy tay che đi lỗ tai nên mới không có ngộ thương đáng tiếc xảy ra.
Va chạm lớn đến mức giữa sân lập tức bị hai người đánh nổ ra một hố lớn, bụi đất, gạch đá bay đầy trời. Mỗi viên đều mang theo không ít kình lực để quan chiến khán giả đều phải dồn dập tự thân thi triển thủ đoạn bảo vệ tự thân an toàn.
Đợi dư âm qua đi, mọi người tập trung nhìn về trong trận thì mới thấy rõ tội khôi họa thủ gây nên cảnh này hai người thân ảnh.
“Khục khục khục ...”
Lãnh Kỳ Huy tay phải hổ trảo rách bươm, máu tiết ra xối xả, nhưng hắn đã không có bất kỳ chút nào cảm giác. Vị này Tán Hồn Thiết Trảo lúc này đứng cũng không vững, đang quỳ một chân xuống đất, tay trái bụm ngực liên tục ho khan. Mỗi lần ho, đều thấy hắn nôn ra một búng máu, như thế có thể biết được kẻ này nội thương là cỡ nào nghiêm trọng.
Ngược lại bên kia Hùng Bá, tuy cũng là khá chật vật, bị lão Lãnh đánh bay gần chục trượng đến sát biên giới người đứng xem mới coi như miễn cưỡng dừng lại được nhưng thằng này da dày thịt béo lại không chịu đến bất cứ tổn thương gì. Hoặc ít nhất theo bên ngoài nhìn lại chính là như vậy.
Lúc này ngốc Hùng lắc lắc đầu vài cái cho bớt choáng váng sau liền định thần nhìn về mình đối thủ.
Vốn còn chuẩn bị tư thế muốn hăng hái xông lên nhưng bất ngờ thấy Lãnh ca vậy mà đã quỳ, hàng này liền buồn bực mở miệng:
“Yếu như vậy?”
“Phụt!”
Từ thể xác đến tâm linh song trọng đánh sâu vào để một người tâm chí rắn rỏi như Lãnh Kỳ Huy cũng không chịu nổi bực này bạo kích, tức thì lửa giận công tâm đương trường hộc máu tam thăng.
Hắn cảm thấy mình quá oan uổng, đám người này quá xấu rồi!
Bản thân bị bọn nó hoa tâm xảo ngữ lừa gạt, không chút đề phòng để rồi thành ra bị đánh đến thân tàn ma dại như này không nói. Xong chuyện sau đối phương còn trắng trợn trước mặt bàn dân thiên hạ dùng ra lời lẽ cay nghiệt sỉ vả, châm biếm.
Lẽ này lại như thế! Thiên lý ở đâu nha?
Lãnh ca hận chí cực, hai mắt lửa giận gần như hóa thành thực chất nhìn chằm chằm tiểu tặc trước mặt rồi cắn răng nghiến lợi gằn giọng:
“Ngươi cái đồ vô sỉ, ti bỉ tiểu nhân! Lão tử thề nhất định phải rút gân lột da ngươi để báo lại hôm nay mối thù nhục nhã.”
“Hừ!”
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ khẽ vang lên lập tức đem hắn nộ diễm hoàn toàn dập tắt.
Nhìn chủ tọa vị kia Huyết Nguyệt Yêu Cơ sắc mặt đã dần biến lạnh, Kiếm Nam 3 đạo bên này Dư Nhân Hùng mấy người cũng biết chuyện không ổn, vì Lãnh Kỳ Huy nói ra những điều không nên nói.
Chuyện nhà mình tiểu đệ gây ra, làm lão đại Dư Nhân Hùng tự nhiên không thể cứ thế chối bỏ trách nhiệm, thằng này đành căng da đầu đứng ra giải thích:
“Triệu tiểu thư bớt giận, chư vị huynh đệ bớt giận! A Huy hắn cũng là nhất thời giận quá mất khôn mới nói ra như thế thôi, Cửu Giang Minh đồng khí liên chi, chúng ta tự nhiên sẽ không làm những việc tương tàn minh hữu để người phỉ nhổ. Trận này chúng ta nhận thua, a Huy, còn không mau cho Triệu tiểu thư cùng Hùng Bá tiểu huynh đệ xin lỗi!”
Dù muốn hay không, lão Lãnh tất nhiên cũng không dám tại chỗ này gây nên chúng nộ. Hơn nữa Đại công tử có lời, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, gắng gượng đứng dậy rồi hơi khẽ khom người cùng Minh Nguyệt tạ lỗi. Đợi đến lúc quay sang ngốc Hùng, lão Lãnh còn nộ khí chưa tiêu hận hận cắn răng:
“Xin lỗi!”
Cái này giọng điệu, cùng nó trần trụi hận thù hai mắt để người ngu cũng biết 2 từ này vốn không có chút thành ý nào.
Hùng Bá tuy hơi ngốc nhưng không ngu, gặp đối phương bộ dáng thù sâu như biển thế hắn cũng không hiểu ra sao.
Đám gia hỏa này thật sự là khó hiểu!
Bảo đánh trước là ngươi, nói đừng lưu lực, dùng sức mà đánh cũng là ngươi. Bây giờ đánh cho vui sướng tràn trề xong rồi ngươi lại hận lão Hùng, thật sự có bệnh.
Ngốc Hùng nhíu mày buồn bực khờ đầu khờ não bộ dáng rất có hỉ cảm, thêm nữa hàng này vừa vì Dương Nam người đòi lại vinh quang. Xung quanh khán giả tự nhiên sẽ không tiếc rẻ với công thần, đều đồng loạt bộc phát ra tiếng hoan hô võ tay nhiệt tình nhất.
“Thế mới tốt chứ! Hùng Bá, ngươi giỏi nhất!” – Đó là Thanh Trúc, nha đầu này mặt đỏ bừng bừng phấn khích khản giọng gào lên.
“Hùng thiếu hiệp, làm tốt lắm, cho đám ngoại lai kia biết chúng ta Dương Nam người không phải là bọn chúng có thể gây chuyện.”
“Hùng ca ca cố lên, đánh bẹp đám người xấu kia. Tối nay ta sẽ mời ngươi ăn tiệc!”
Không biết từ đâu một giọng nhu nhu mềm mềm hét lên, trọng điểm chú ý đến mấy từ ăn và uống lão Hùng tức thì kích động, lập tức trợn mắt dáo dáo nhìn quanh kiếm tìm.
Hắn bộ dáng này càng trêu đến mọi người vui vẻ, tất cả đều thiện ý cười lên ha hả. Đến là bên kia một vị manh muội cũng không ngại ngùng, hào phóng đứng dậy cùng hắn phất tay ra hiệu, cái này thành công khiến cho sau lưng Tống Khuyết một tiểu nha đầu nóng mắt vô cùng.
..... Dương Nam người qua cơn mưa trời lại sáng, một đám tận tình hò hét, vui thích dạt dào.
Cái này tự nhiên khiến bên kia những vị khách nhân cực không hài lòng, trao đổi với nhau một lát sau bên Giang Đông một vị thiếu nữ lúc này liền đứng ra quát lớn:
“Để bản cô nương đến lĩnh giáo ngươi thứ đồ vô sỉ này võ công.”
Đó là một vị rất xinh đẹp thiếu nữ, mặc bạch y tay cầm bội kiếm. Ngũ quan tinh xảo phối hợp với một đôi mắt dài hẹp, sắc bén, nhìn qua rất có một phen anh khí hào hùng. Đây chính là Giang Đông bên kia rất nổi một vị tuấn kiệt, hiệp nữ, Fan hâm mộ vô số.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn nàng, đồng thời cũng khó hiểu vì sao người thì xinh đẹp lại buông lời khó nghe như vậy.
Nguyên nhân cũng là vì vừa rồi lão Lãnh thua trận trở về liền cho đồng bạn giải thích sơ lược nguyên do, bên này 3 Đạo tuấn kiệt mới tất cả hiểu ra vì sao thằng này lại có như thế một loạt kỳ quái hành động như thế. Tiện đà bọn họ cũng đều cùng chung mối thù mà thay Lãnh ca tức giận bất bình giùm.
Hóa ra là biết đánh không lại nên xử âm mưu quỷ kế, đối với những này gian trá tiểu nhân bọn họ tự nhiên sẽ không cần dùng sắc mặt tốt đến xem.
Không hiểu trong đó nguyên do Hùng Bá cực kỳ buồn bực.
Lại lần nữa bị người chửi là đồ vô sỉ, dù tính tình tốt hắn cũng bị khơi lên mấy phần lửa giận. Lúc này sắc mặt liền lạnh xuống tới, hung tợn nhìn qua:
“Ta lão Hùng sẽ đập nát cái miệng của ngươi!”
“Hừ, một lũ chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế gian trá tiểu nhân, để bản cô nương vạch trần các ngươi bộ mặt xấu xí.”
Gặp hai người ở giữa không khí đã tràn ngập mùi thuốc súng, có thể bạo phát bất cứ lúc nào. Đám khán giả rất thức thời lần nữa im lặng tản ra, nhường lại sân đấu cho đôi mỹ nữ cùng dã thú này tỷ võ.
Đợi tất cả đã ổn định sau, Tưởng Bình cũng không dài dòng làm thêm những kia thủ tục dư thừa mà nhanh chóng ra lệnh:
“Tỷ thí bắt đầu!”
“Tặc tử, chết đi!”
Tức thì, đối thủ của Hùng Bá vị cô nương kia đã thi triển khinh công tung người nhảy về phía hắn. Trên không trung nàng còn liên tục đạp bước thay đổi phương vị, lúc thì bên trái trái lúc bên phải, không ra một hồi đã để lại một chuỗi tàn ảnh, như hóa thành 5, 6 người vậy đồng thời vây quanh ngốc Hùng xuất chiêu.
Thân pháp thật thần diệu!
Ngồi quan sát trận chiến Tống Khuyết thấy vậy cũng không nhịn được hai mắt sáng lên, vội nhìn về bên cạnh mỗ vị đại thiếu dò hỏi.
Cao Tuấn hiểu ý lập tức thức thời cho bọn hắn giải thích:
“Nàng gọi Liễu Như Yên, Giang Đông Đạo Nhạc Nghi Phái cao đồ, đó cũng là chúng ta Cửu Giang Minh một thành viên. Môn phái này giống Bách Hoa Cốc, đều lấy thu nữ đệ tử làm chủ, mỗi người đều xinh đẹp tựa tiên thiên, cực kỳ được nhân sĩ giang hồ truy phủng, hắc hắc hắc ...”
Đang cười bỉ ổi mới ý thức được nơi này còn có Vân mỹ mi, thằng này tức thì hắng giọng một tiếng, vội thu liễm tinh thần tiếp tục mở miệng:
“Liễu Như Yên hiện dùng thân pháp chính là Nhạc Nghi Phái trứ danh võ công Huyễn Điệp Cửu Biến. Nếu tu đến đại thành tốc độ có thể nhanh đến mức một hóa thành chín, mắt thường còn không cách nào nhận ra, vô cùng thần diệu.
Hơn nữa cái này bộ pháp cực tôn lên dáng người, nhất là nữ nhân khi thi triển ra liền như điệp tiên tử bay múa giữa không trung vậy, chỉ nhìn thôi cũng thấy cảnh đẹp ý vui rồi. Giang hồ truyền ngôn xem các nàng đánh người tuyệt đối là một loại hưởng thụ, lời này cũng không phải không có đạo lý.”
Nói xong liền không rảnh để ý nữa, hàng này lại tiếp tục sắc mê mê nhìn trong sân vị kia Điệp tiên tử Liễu Như Yên uyển chuyển dáng người.
Cái kia bộ ngực, cái kia mông, lại thêm nữa một cặp chân dài miên man, quá đã!
Hùng huynh đệ, mau mau xuống nhường cho ta tới! – Mỗ đại thiếu lòng gấp gáp, thầm hối hận vì khi nãy mình cứ quá do dự rụt dè.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.