Lang Hoàn Thủy Tạ,
Vốn đang dần mất kiên nhẫn đối phó với đám người Vân Kinh Long, Vân Tuấn Anh đánh ra cảm tình bài Vân Hi nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc liền mừng quá đỗi, vui vẻ quay đầu cười lên rạng rỡ:
“Tống Khuyết, ngươi đến rồi!”
Rất tự nhiên đến đứng song song sát gần mỹ nhân Tống lão gia lúc này mới nhu hòa mỉm cười gật đầu:
“Tiệc trà đã sắp bắt đầu, chúng ta bây giờ lên trên đó thôi.”
Chỗ bọn họ đang đứng chính là cửa cầu thang dẫn lên tầng 2. Vân gia mấy người dù tìm cách len lỏi được vào tiệc trà nhưng dù sao cũng không có biện pháp mò lên ghế trên, vì thế chỉ có thể đứng ở chỗ này ôm cây đợi thỏ chờ đợi mà thôi.
Nghe Tống Khuyết vậy mà cứ thế định kéo Vân Hi đi, Vân Kinh Long lập tức cuống lên mở miệng:
“Tống công tử, huynh muội chúng ta là đang có rất quan trọng công việc cần nói. Liên quan đến việc thừa kế gia sản, cái này cũng có của Thất muội một phần, hi vọng ngài có thể cho tại hạ chút ít thời gian để nói rõ ràng.”
Đối với Vân Kinh Long thả ra chút mồi nhử đó Tống đại quan nhân chính là khinh thường, hắn không chút nào do dự, ngay cả một thoáng động lòng cũng chưa từng lắc đầu nghiêm khắc cự tuyệt:
“Vân Hi cùng Vân gia bây giờ đã không còn liên quan. Các ngươi gia sản muốn phân chia làm sao thì làm, chúng ta sẽ không quản cũng không có hứng thú quản. Không cần tiếp tục đến làm phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-lam-thien-dao/1369940/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.