Cao gia, khách phòng. Thịnh tình không thể từ chối, Tống Khuyết cùng đành cố ngồi xuống cùng lão Cao phụ tử hai người nhâm nhi vài chén rượu. Lúc này, chỉ thấy hắn từ đống quà lôi ra một hộp gỗ phủ sơn màu nâu được đóng cực kỳ tinh xảo, bên hông còn có khóa đồng chốt chặt, nhìn qua cực kỳ cao cấp đại khí. “Tống huynh, đây là cái gì?” – Cao thiếu tò mò góp mặt lại gần quan sát. Chỉ chỉ trên bề mặt chiếc hộp có vẽ lấy hình một con thần long sống động cùng Long Huyết Tửu ba chữ, Tống đại quan nhân cười rực rỡ bắt đầu chào hàng: “Đây chính là thành phẩm cuối cùng của Long Huyết Tửu, đợi đến tháng 10 này là có thể xuất xưởng đem bán. Lần này tại hạ chính là mang theo hàng mẫu đến để Cao huynh cùng bá phụ giúp ta đánh giá, xem còn có chỗ nào chưa hợp lý.” Lại là loại này mỹ tửu – Tiểu Cao nuốt nước bọt mấy lần, lòng đã cồn cào khó nhịn. Thấy hắn bộ dáng này, Tống Khuyết buồn cười đẩy hộp rượu ra trước mặt hắn bảo: “Cao huynh mở ra xem thử.” Cao Tuấn cũng không hàm hồ, không cần nhắc nhở thằng này cũng đã thành thạo mở ra khóa đồng rồi cẩn thận đem nắp hộp gỗ như giở sách vậy lật sang một bên. Tức thì, bên trong một bình thủy tinh màu đỏ được điêu khắc trạm trổ tinh vi đập thẳng vào mắt mọi người, để ngay cả người học rộng biết nhiều như Cao Kiệt cũng nhất thời cũng bị kinh diễm. Thật sự quá đẹp! Cùng một tác phẩm nghệ thuật cũng không khác là bao. Đập bay cái tay chó của nhi tử đang định thò vào trong hộp, lão Cao mới cẩn thận từng li từng tý đem bình Long Huyết Tửu được gài chặt giữa lớp tơ lụa màu vàng kia lên. Lật qua lật lại nhìn hoài mà không chán, mãi một hồi sau lão Cao mới không bỏ đưa nó cho ngồi bên cạnh đang hai mắt rưng rưng tiểu Cao, thuận tiện còn quay sang Tống gia cười khổ: “Ta cũng chưa từng nghĩ một chai rượu thôi còn cần làm cầu kỳ thế này. Hiền chất, ngươi Long Huyết Tửu sẽ không đến thiên kim một bình chứ?” Thiên kim chính bằng 1 vạn lượng bạc, kể cả Dương Nam Tri phủ lương 10 năm cũng chưa chắc đã mua nổi đâu. Tất nhiên, sẽ không ai coi bổng lộc triều đình là một chuyện to tát. Liền tính nếu thật định giá vạn lạng Cao Kiệt vẫn đủ sức mua được, chỉ là uống vào cảm giác hẳn sẽ hơi nhức nhối một chút thôi. Cũng may, Tống lão ma tâm tuy hắc nhưng cũng không đến mức táng tận thiên lương như thế, hắn cười rộ lên đính chính: “Bá phụ nói đùa, đổi lại đơn vị thành bạc liền được. Nhưng mà loại rượu này sản lượng hữu hạn, mỗi tháng chỉ cung ứng ra ngoài được 999 bình vậy thôi. Trên mỗi bình đều có đánh số thứ tự cùng ngày tháng xuất xưởng, sẽ không có hơn. Chính vì thế bán ra cũng sẽ có hạn chế, khách hàng phải đặt trước 1 tháng sang tháng sau đồ mới chuyển đến. Người mua và số lượng mua chúng ta Tứ Hải Thương Hội cùng Cự Kình Thương Hội sẽ phải cân nhắc thật kỹ trước khi giao hàng.” Tuy không hiểu đói khát doanh tiêu là cái quần què gì, nhưng nghe Tống gia hù dọa, lão Cao cha con cũng hiểu một điều. Thứ này rất đắt, quan trọng hơn là có tiền cũng không mua được. Ngươi phải có thân phận, thân phận cao đến mức Cự Kình Thương Hội cùng Tống đại quan nhân cũng phải nể mặt ngươi mới có tư cách hưởng dụng. Từ giờ có thể coi đó như là một loại biểu trưng cho quyền lực đi, nhưng nhìn cái này đẹp đến không hợp thói thường bình rượu, Cao Kiệt thấy cũng đáng. Nếu thứ này xuất thế, hẳn những cái kia đại nhân vật sẽ không ngại tranh phá da đầu để được đến nó. Sang nhà người khác, gặp chủ nhân gia khoe khoang mời uống Long Huyết Tửu, về nhà mình lại đếch có vậy là không được rồi. Dù ngươi có mang trăm năm trân tàng rượu ngon ra cũng vô dụng. Vì những rượu kia người ta tiêu tiền là mua được, Long Huyết Tửu ngươi không có thân phận, địa vị là sờ cũng không sờ được. Con gà tức nhau tiếng gáy nữa là đám đại nhân. Hơn nữa loại mỹ tửu này chất lượng cũng là chuẩn cmnr, lão Cao đã có thể tưởng tượng được khi đó trường hợp hỏa bạo. Bán rượu cũng có thể chơi ra hoa thế này, thảo nào nhân gia tuổi còn nhỏ đã có không tầm thường thành tựu. Cao Kiệt thán phục, tiện đà nhìn về mình bất thành tài nhi tử lại thấy ngứa mắt đứng lên. Cao thiếu: .... ..... Dương Nam thành. Làm một đại đô thị, Dương Nam Phủ gần như đã thành một nơi bất dạ thành. Dòng người ở nơi này là chưa khi nào dừng hoạt động, chỉ ít hoặc nhiều mà thôi. Ngay cả hộ thành 4 đại môn cũng không có khái niệm đống cửa, liền tính lúc nửa đêm ngươi muốn xuất nhập thế nào cũng là tùy ý. Sáng sớm, ngay khi mặt trời mới vừa ló dạng, Tống Khuyết đã nghe thấy bên ngoài trạch viện chỗ mình ồn ào tiếng rao tiếng bán ngươi tới ta đi vô cùng sôi động rồi. Hôm nay còn là Trung thu, cũng là 1 năm 2 lần Dao Trì Tiệc Trà cái kia đại sự kiện ngày tổ chức, không khí trong thành so với thường ngày tự nhiên còn càng náo nhiệt thêm mấy phần. Đêm qua Tống gia cùng Vân Hi ở lại bên Cao phủ nấn ná hồi lâu, nguyên nhân không phải do hắn cùng cha con lão Cao lề mề, mà ngược lại hoàn toàn bởi vì Cao phu nhân cùng Vân mỹ mi không biết nói chuyện gì mà buôn đến đầu cơ, để 3 người ngồi trong phòng khách đã uống hết một chai rượu rồi vẫn phải há mồm chờ đợi. Cái này để có lòng muốn kéo Vân cô nàng ra một chỗ không người tra hỏi Tống lão ma oán niệm rất sâu. Cuối cùng thấy nàng thần sắc mệt mỏi, hắn mới đành thôi để cho mỹ nhân yên lặng nghỉ ngơi. Cũng may vất vả như vậy cũng không hoàn toàn uổng phí, nhớ lại trước khi đi Cao phu nhân mặt cười rạng rỡ, còn luôn mồm cam đoan sẽ cho các vị chị em bạn dì giới thiệu xà phòng sau, Tống - Vân hai người liền hài lòng. Có một đám quý phu nhân khẩu khẩu tương truyền, hắn đồ vật sau này đã không cần lo không có chỗ bán. Nhưng trước hết, có lẽ phải cho nó kiếm một cái tên nghe cao cấp đại khí một chút, xà phòng 2 từ này quá mức quê mùa. Việc này cũng không vội nhất thời, dù sao thứ này có lẽ phải tháng sau mới có thể xuất xưởng. Tống đại quan nhân lần nữa tập trung vào việc quan trọng nhất bây giờ, chính là tân trang nhan sắc. Hôm nay gặp gỡ giao lưu đông đảo anh tài, hiệp nữ trên khắp Dương Nam, hắn cũng muốn tút tát lại một chút diện mạo còn tiện ra ngoài đường sĩ với đời. Được lợi thời gian gần đây tu luyện Thiên Chuy Công bản cải tiến, thằng này hình thể đã thu gọn lại rất nhiều. Khuôn mặt, dáng người vậy cũng có ngày xưa 6, 7 thành phong thái, tóc lâu lâu không bị người đốt bây giờ cũng thành công mọc ra được 2, 3 phân rồi, thập phần khả quan. Tống Khuyết cũng lười tiếp tục nuôi dài, vì thế rất sảng khoái quyết định giữ cho mình kiểu đầu Undercut như tiền kiếp. Cái này để người ngoài mới thấy qua khá là dị hợm nhưng quen mắt rồi lại vô cùng dễ nhìn. Thằng này sáng dậy đã bắt đầu tao bao chải chải vuốt vuốt đến đầu tóc bóng mượt đây, tiếc là nước da vẫn còn khá tối, nếu không hiện tại bộ dáng đã có thể coi như một tiểu soái ca. Nhưng không sao, tương lai quang minh đã gần kề trước mắt. Mắt liếc liếc về bên kia một gian phòng, mỗ tiểu tiện nhân đã không tự chủ rục rà rục rịch. Đúng lúc này, bên ngoài hạ nhân chạy vào thông báo ngoài cửa có Cao đại thiếu đến tìm. Nhớ lại đêm qua còn hẹn cùng con hàng này cùng nhau đi ăn sáng rồi dự tiệc đây, Tống gia đành buông lược, tiếc nuối ngắm nhìn mình thịnh thế mỹ nhan thêm một lần nữa rồi kêu người trong nhà tập hợp chuẩn bị lên đường. ...... Dao Trì Hồ, Vong Ưu đảo. Có Cao Tuấn dẫn đường, Tống Khuyết mấy người thập phần nhẹ nhõm đặt chân lên tòa này xinh đẹp tiểu đảo. Vẫn là như thế ưu mỹ cảnh sắc, nhưng đã đi qua một lần Tống gia không còn cảm thấy kinh diễm như ban đầu. Sẽ không giống một đám nhà quê bên cạnh đang há hốc mồm đây nhìn một cái, kia nhìn một lần, thấy thế nào cũng không đủ. Cũng may mình 3 vị gia tướng bên trong, Nhiếp Phong đã từng có vinh hạnh tham dự tiệc trà, ngốc Hùng thì ngoài luyện võ ra không hứng thú cái khác, còn Tả Mục bệnh chết sĩ diện lúc nào cũng giả ra thanh cao. Chính vì thế nên trải qua mấy hơi ban đầu choáng ngợp sau cả 3 người đều rất nhanh quay lại được vẻ bình tĩnh thong dong thường ngày. Cả đoàn người cứ thế đi vào giữa đảo khu chủ kiến trúc. “Cao sư huynh, Tống Khuyết, rất lâu không gặp!” Tại nơi này đại sảnh tiếp đón, Tống Khuyết mới lần nữa nhìn thấy đã khá lâu chưa từng gặp lại nhà lão Từ thiên kim Từ Tử San. “Tử san, đã lâu không gặp! Ngươi dạo này bận bịu việc gì hay sao mà không thấy quay về Thanh Hà?” “Ha ha, ta vẫn thường xuyên về nhà đó chứ, nhưng sợ ngươi bận rộn nên không dám đến quấy nhiễu thôi.” Trước đây Từ Thanh còn có chút ý tưởng tác hợp cho con gái mình cùng Tống đại quan nhân, nhưng theo thời gian kẻ này càng bay càng cao, truyền ra tai tiếng với những người có bối cảnh càng lúc càng lớn, lão Từ cũng dần tắt cái phần này tâm tư. Việc người khác cố tình cách mình một khoảng Tống gia cũng thấy quen, hơn nữa bây giờ trong lòng đã có chút ý tưởng, hắn cũng không muốn gieo thêm hi vọng cho người khác. Chính vì thế đối với đối với Tử San nửa đùa nửa thật oán trách hắn liền như không nghe thấy, vội nói tránh sang chuyện khác: “Ha ha, Tử San ngươi nói thế quá xa lạ. Lần sau ngươi về Thanh Hà rủ thêm Cao huynh mấy người nữa, ta nhất định sẽ tận tình chiêu đãi các vị thật chu toàn. Cao huynh, nhớ nhất định phải đến nha, trong nhà ta trân tàng rất nhiều thứ tốt, chỉ khổ nỗi không có bằng hữu cùng chia sẻ thôi.” “Há, một lời đã định, Tống huynh nhưng đến lúc đừng có keo kiệt tiếc rẻ chúng ta.” “Ha ha, gì không dám hứa, chứ rượu ngươi nếu thích uống tất nhiên quản đủ. Của nhà trồng được, Cao huynh chớ lo.” Thấy cảnh này, Từ San trong mắt cũng hơi chút lóe lên vệt thất vọng. Nhưng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đã sớm xác định từ trước nàng rất nhanh ném nhưng cảm xúc đó qua sau đầu, lúc này vẫn sắc mặt như thường mỉm cười: “Được, nghe nói ngươi mới chuyển nhà, lần sau chúng ta nhất định sẽ đến thăm. Còn bây giờ Tống Khuyết ngươi liền theo ta một chuyến đi, Đại tiểu thư dặn có việc tìm ngươi.” Nghe là Triệu Minh Nguyệt tìm mình, Tống gia cũng không dám chậm trễ. Lúc này liền phiền Cao Tuấn dẫn theo Vân Hi đám người tiếp tục vào trong, bản thân mình còn là theo Từ Tử San đi sang một lối khác, tìm mỹ nữ hội trưởng báo danh đi. Trước khi đi còn không quên từ tay ngốc Hùng cầm lấy một hộp quà lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]