Trong rừng,
Một lời không hợp Tống Khuyết – Thiên Hương tổ 2 người vậy liền đứng đó trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Đối diện với tiểu ớt cay táo bạo, Tống lão gia không những không sợ mà còn dùng ánh mắt tràn đầy nguy hiểm nhìn nàng, hai tay đưa lên trước mặt bẻ răng rắc rồi dùng ngữ khí bất thiện hăm dọa:
“Tiểu nha đầu, hôm nay quanh đây không có người cản tay, ngươi lại vẫn dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với bản thiếu. Thật sự coi lão tử quá hiền lành dễ lấn rồi?”
“Làm sao, cháy nhà ra mặt chuột? Tiểu tặc ngươi bây giờ đã quyết định trở mặt?” – Thiên Hương cũng không phải dạng lương thiện, lúc này hai mắt nheo lại ngập tràn sát cơ.
Đối với con nhóc này, giữ lại một tay vẫn là tốt nhất. Tống Khuyết lúc này không dám nói thực sự quá chết, hơn nữa hắn cũng thực sự không có ý định giết người đâu, chỉ cần đánh một chầu, dạy lại con hàng này cách làm người liền được.
“Hắc hắc, trở mặt thì còn chưa đến nỗi, nếu muốn giết ngươi đêm qua ta đã làm. Nhưng giáo huấn tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng như ngươi một bữa, bản thiếu còn thấy vô cùng có hứng thú.”
“Hừ, đại ngôn bất tàm, ai giáo huấn ai còn chưa biết đâu. Ngươi nghĩ ngày hôm qua cô nãi nãi thật say? May cho các ngươi là ngươi không động thủ, nếu không đêm qua chính là toàn bộ Mai Trang các ngươi ngày giỗ.”
Nghe nha đầu này mạnh miệng như vậy, Tống Khuyết mới hiểu ra con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-lam-thien-dao/1369907/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.