Chương trước
Chương sau

Cự Mộc thành,
Trải qua bao ngày bôn ba trắc trở, cuối cùng Dương Kế Nghiệp 3 người cũng đã đến được cái này cực kỳ có dị vực phong tình biên cương thành thị.
Có lẽ việc Thiên Độc Tông Thánh nữ mất tích dư âm vẫn chưa qua đi, nơi này bầu không khí còn vô cùng căng thẳng, chỗ nào cũng thấy một nhóm mấy người binh lính đi tìm kiếm kiểm tra, khiến cho giữa ban ngày nhưng đi lại trên đường người cũng cực kỳ thưa thớt.
Cái này căng thẳng không khí, ngay từ khi vừa đến Cự Mộc thành lưu vực Dương Kế Nghiệp mấy người đã nhận thấy.
Thuyền của bọn hắn hầu như vừa nhập vào Hồng Giang không lâu đã lập tức bị mấy chục chiếc thuyền nhỏ vây nhốt lại. Khi đó ngôn ngữ không thông, hai bên còn thiếu điều xảy ra xung đột.
Cũng may lão Dương nhanh trí, ngay khi đối phương người động thủ liền lấy ra Nguyễn Tuấn Huy tặng cho lệnh bài giương ra, lúc đó mới tránh được một kiếp.
Có Nguyễn Thiếu Tông chủ lệnh bài vậy dễ làm, bên kia người không ra một lát liền đi ra một người tinh thông Đại Viêm ngôn ngữ cùng bọn họ giao lưu, dò hỏi được mục đích sau liền cho mấy người áp tải tất cả về chỗ này.
Lại mất mấy hôm chờ đợi báo tin nữa, đến hôm nay Dương Kế Nghiệp 3 người mới gặp được Nguyễn Tuấn Huy bản thân.
“Ra mắt Nguyễn công tử, Mân tiền bối!”
Trước đó tại Lãng Bạc Hồ cũng từng gặp qua một lần, tuy không nhớ rõ tên nhưng Nguyễn, Mân 2 người còn đối với trước mặt thanh niên có chút ấn tượng đấy.
“Ân, Tống huynh đệ gần đây bận gì sao, làm sao lần này không đến Cự Mộc Thành một chuyến.”
“Hồi Nguyễn công tử, những ngày gần đây Linh Giang Bang Đỗ Như Hối thực hiện cấm vận đối với Thanh Hà Thành, nhà ta thiếu gia đang bận bịu giải quyết vấn đề này nên không thể bứt thân ra được.
Thiếu gia sợ ngài chờ đợi lâu, cử ta trước đem đồ vật đến cho Nguyễn Tông chủ dùng gấp. Sau này có thời gian nhất định sẽ đến thăm ngài, mong công tử thông cảm.”
Nghe đến mấy tử Linh Giang Bang cùng Đỗ Như Hối, Nguyễn Tuấn Huy trên mặt cũng lược hiện lên vẻ xấu hổ, vì thế hắn rất nhanh lảng tránh qua đề tài này.
“Tống huynh là nhất bang chi chủ, có điều bận rộn cũng là thường tình, trở về giúp ta gửi lời mời đến cho Tống huynh, mời hắn đến thăm Cự Mộc Thành lần nữa.”
“Tại hạ nhất định sẽ chuyển lời! Nguyễn công tử, mời ngài xem xét đồ vậy có phải thứ ngươi cần.”
Dương Kế Nghiệp nghiêm mặt chắp tay rồi cẩn thận từ trong ngực áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ cho Nguyễn, Mân hai người.
Mạn bất khinh tâm mở ra hộp gỗ, nhìn một cục đen thu lu bằng nắm tay trẻ con vậy Độc Long Đảm. Nguyễn Tuấn Huy thở dài than nhẹ:
“Đáng tiếc, nếu như thứ này đến sớm hơn nửa tháng vậy thì hoàn mỹ.”
Nghe hắn giọng điệu, Dương, Chung mấy người trái tim đều khẽ giật một cái.
Chẳng lẽ có biến!
Ba người nhanh chóng nhìn nhau trao đổi một hồi, cuối kình kinh nghiệm giao tiếp dày dặn Phạm Nhất Vượng tiến lên mở miệng:
“Nguyễn công tử, không biết đồ vật không đúng hay chúng ta mấy người có làm sai điều gì để ngài không hài lòng.”
“Không liên quan đến các ngươi.”
Nhìn 3 người bộ dáng bất an, Nguyễn Tuấn Huy lắc đầu khoát tay:
“Chỉ là ta bên này xảy ra chút việc, thứ này bây giờ đã không còn mấy quan trọng nữa.”
Nghĩ đến nữ nhân kia đã chạy trốn, lão cha tốn sức chín trâu hai hổ chuẩn bị cho mình đan dược bây giờ có luyện ra cũng không biết để làm gì. Bản thân mình những ngày gần đây không thiếu tai bay vạ gió bị quát mắng một chầu, vị này Thiếu Tông chủ cũng không nhịn được nhổ nước đắng.
“Thiếu Tông chủ, không cần quá mức bi quan, có thể Thánh nữ không bao lâu nữa liền quay lại.” - Trông thấy thằng này sắc mặt nhăn như quả mướp đắng, Mân Cống vội vàng an ủi.
Ít ra cũng còn chút cơ hội như vậy.
Nghĩ đến nữ nhân kia sau này nếu muốn võ đạo đường không bị đứt gãy vậy không thể tránh được phải quay lại nơi này. Nguyễn Tuấn Huy lúc này sắc mặt mới khá hơn một chút, quay sang 3 người gật đầu:
“Thay ta gửi lời cảm ơn đến Tống huynh, hắn phần này nhân tình bản công tử và toàn bộ Thiên Độc Tông sẽ ghi nhớ.”
“Chúng ta nhất định sẽ!”
“Ân, Tống huynh còn việc gì cần nhắn nhủ đến ta sao?”
Nghe Nguyễn Tuấn Huy hỏi, Phạm Nhất Vượng không bỏ qua cơ hội nói ra:
“Hồi Nguyễn công tử, thiếu gia còn có hai chuyện dặn dò chúng ta, một là đưa tặng ngài mấy bình do nhà ta thiếu gia đích tay ủ nhưỡng rượu ngon Liệt Hoả Tửu cùng Long Huyết Tửu. Hai là muốn hướng ngài hỏi thăm xem có thể hay không để Thanh Hà cùng Cự Mộc lưỡng đị tiến hành thông thương buôn bán, để càng thêm thuận tiến gắn kết tình hữu nghị giữa nhà ta thiếu gia cùng Nguyễn công tử.”
Trên đời tự nhiên sẽ không có ai vô duyên vô cớ đối với ngươi tốt, vì thế Nguyễn Tuấn Huy cũng đã sớm dự đoán Tống Khuyết sẽ có yêu cầu.
Thế nên bây giờ nghe lão Phạm nói ra một phen lời, hắn cũng không làm sao kinh ngạc. Chuyện này cũng nằm trong dự kiến, thực ra thông thương đối với bọn hắn Cự Mộc thành cũng không có chỗ xấu, chỉ cần nắm bắt đúng mức độ, không cho ngoại lai người tràn vào quá nhiều liền được.
Trước đó suýt chút đã đạt thành thoả thuận với Linh Giang Bang, bây giờ thay đổi đối tác nhưng đường đi nước bước cũng không hề thay đổi. Nguyễn Tuấn Huy sảng khoái gật đầu đáp ứng:
“Được, chuyện này Mân Cống sẽ dẫn các ngươi đi phủ thành chủ bàn bạc cụ thể. Bản thiếu bề bộn nhiều việc, trước tiên cáo từ. Nhớ thay ta hướng Tống huynh gửi lời thăm hỏi.”
“Nhất định, cung tiễn công tử!” - Chung Hồng 3 người đồng thanh hô vang.
Đợi Nguyễn Tuấn Huy rời đi, cả ba nhìn nhau mà trong lòng không nén được kích động. Nếu không phải ở đây còn một người, bọn họ có lẽ đã sớm tận tình hò reo.
Đợi qua một hồi bình phục tâm tình, 3 người mới theo lão Mân dẫn đường đi về phía Phủ thành chủ, tìm ở đó quản lý người thương thảo công việc đi.
……. Đêm,
Linh Giang Thành,
Ăn, ngủ, nghỉ, thậm chí ngay cả đi vệ sinh cũng không tha, cứ như thế liên tiếp 3 ngày, chuyên theo dõi trộm, biến thái cuồng Tống lão ma hôm nay mới lần nữa thu hoạch được một chút manh mối.
Hoàng Trạch bè ngoài cuộc sống thật sự vô cùng có quy luật, xem qua liền biết ngay cực kỳ minh bạch, đường hoàng.
Ngày ngày đều là đúng giờ đi làm, đúng giờ về, hôm nào có việc thì cũng ở lại trong Trấn Phủ Ti không chạy ra ngoài ngoài nửa bước. Không la cà quán xá, không hô bằng gọi hữu ăn nhậu, từ chối tiếp đón người khác đến nhà bái phỏng. Quả thật chính là một người công chức mẫu mực, cần kiệm liêm chính, chí công vô tư cái gì cần đều có.
Có lẽ cũng chính vì thế trước giờ chưa ai từng hoài nghi thằng này cấu kết với Ma giáo. Ngày xưa Trần giai diệt tộc vụ án rúng động như thế, có nhiều khuất tất như thế, nhưng cũng cực ít người hoài nghi lên hắn người Tổng Bộ đầu này, có cũng chỉ coi là lão Hoàng bị người mông muội lừa dối thôi.
Thực sự là, cuộc đời ai nói trước được chữ ngờ.
Dưới địa lao cùng dưới thư phòng của Hoàng Trạch tại nhà riêng của hắn đều có đào mật đạo, lão tặc này cũng là lợi dụng con đường này thi thoảng chạy ra ngoài gây án. Bằng hắn kinh nghiệm nhiều năm làm bộ đầu, đến nay còn chưa có ai có thể truy tung, tìm ra chút nào vết tích.
Mãi đến khi .... gặp bật hack Tống gia.
Thừa dịp bóng đêm, Hoàng Trạch từ thư phòng mật đạo trốn đến đằng sau nhà hắn một gian phòng, cải trang một phen rồi từ đây âm thầm chạy ra bên ngoài phía thành bắc.
Dù đã bao lần như thế nhưng lão tặc này còn rất cẩn thận, trên đường cố tình vòng vèo mấy vòng đánh lạc hướng. Đợi xác nhận tuyệt đối an toàn hắn mới tiếp tục lên đường.
Những chi tiết này đều bị bay trên đầu mấy trăm trượng Tiểu Yến Tử thu hết vào mắt.
Bám theo con hàng này ra ngoài Bắc môn tầm chục dặm mới coi như chạy đến hôm nay mục đích. Tại nơi đó cũng đã có hai người đồng dạng mặc hắc y đấu bồng nam tử đứng chờ sẵn.
“Sứ giả!”
“Ân! Tôn giả chưa đến sao?”
“Giờ cũng đã đến rồi, vậy hẳn cũng nhanh. Sứ giả ngài lần này thu hoạch còn tốt chứ?”
“Đừng nói nữa, bên Ưng Giản Sầu xảy ra chút vấn đề, ta chuyến này là không có chút nào thu hoạch.” – Nghe hỏi, Hoàng Trạch liền buồn bực trở về một câu.
Bên kia hai người còn muốn cùng hắn tán chuyện giết thời gian, đáng tiếc lão Hoàng cũng không muốn nói nhiều cho lắm, chỉ ậm ừ trả lời mấy câu rồi tìm chỗ khoanh chân ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Dần dà, bọn họ cũng mất đi hứng thú, học theo bộ dáng tìm chỗ im lặng nghỉ ngơi chờ đợi.
Hai kẻ này thân phận Tống Khuyết cũng biết. Nhìn trong đó một tên bên trái tay áo trống rỗng, nếu có quen thuộc người ở đây hẳn sẽ không khó hoài nghi liên tưởng.
Đơn giản trong quận thành cụt tay võ giả không nhiều, lại có thể tu luyện đến Lục giai vậy hầu như chỉ có một nhà như thế.
Lưu gia Lưu Thủ Nghĩa!
Bên cạnh hắn chính là kẻ này đại ca, Lưu gia Gia chủ Lưu Thủ Văn. Kẻ thù không đội trời chung của lão Nhiếp.
Trong 3 ngày vừa rồi, vì ban ngày lão Hoàng cũng sẽ không đi ra ngoài nên rảnh việc hắn liền bắt đầu toàn thành điều tra.
Dựa theo Nhiếp Phong vẽ lại Lưu gia tọa độ, Tống Khuyết liền nhân lúc rảnh rỗi đến đó tìm hiểu một lần. Quả nhiên không ngoài dự đoán, ở đây không chỉ có Ma Giáo tung tích, mà phải nói thỏa thỏa một ổ Huyết Ma nhãi con.
Toàn bộ Lưu gia, theo hắn cảm nhận sơ sơ cũng có cả chục người tu luyện Hấp Tinh Đại Pháp, thật sự nhìn mà ghê người. Trong đó hầu hết đều đã là Nhị lưu võ giả, không biết bọn chúng trên tay đã hại chết biết bao nhiêu nhân mạng đây.
Ngay tại trong Lưu phủ, Tống Khuyết cũng phát hiện một gian hầm giam bí mật, dưới đó nhốt không ít người, hẳn tất cả đều là nạn nhân cung cấp tinh huyết cho đám khốn kiếp này sử dụng.
Bọn này nhà gần Bắc môn, có lẽ vị trí thuận tiện ra ngoài thành lùng bắt người nên bọn chúng mới không kiêng nể gì như thế. Nếu không phải sợ đả thảo kinh xà, Tống gia có lẽ đã đích thân chạy đến Linh Giang một chuyến đem tất cả Lưu gia từ trên xuống dưới tru diệt.
Đơn giản đều là một lũ táng tận thiên lương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.