Chương trước
Chương sau
Thiên Thượng Nhân Gian,
Đợi người đều an tọa, thức ăn cũng hết thảy được bưng lên, Tống Khuyết mới thần thần bí bí từ chỗ Hùng Bá lấy ra mấy bình rượu.
“Vu Tổng quản, hôm nay liền để ngươi thưởng thức chúng ta Tửu trang trân phẩm rượu ngon, đảm bảo ngươi nếm qua một lần sẽ không bao giờ quên.”
Nghe thế, không chỉ Vu Đại Thanh, những người khác cũng là tò mò không ngớt.
Theo hạ nhân cho từng người rót một ly rượu, màu đỏ tươi tiên diễm sắc rượu chảy ra, cùng vị thơm đặc trưng nồng liệt của Hỏa Long Quả lập tức ngập tràn đầy phòng. Mấy vị sâu rượu, dù là đã từng có phúc nếm qua như Thẩm Tử Minh, Thiết Phi Long mấy người cũng không nhịn được liên tục nuốt nước bọt.
Nôn nóng chờ đợi mãi đến khi mỗi người đều được rót đầy một chén, chủ nhà Tống lão gia cũng nâng chén tỏ vẻ cạn ly, mọi người mới gấp không chờ nổi bưng lên miệng nhấp nhẹ một ngụm thưởng thức.
“Rượu này .....”
“Trân thế rượu ngon, rượu này thật ứng với trên trời mới có!”
Rượu đã trôi qua cổ họng, miệng vẫn còn thoang thoảng dư hương. Vu Đại Thanh say mê phẩm vị vừa rồi mỹ diệu cảm giác sau mới kích động lớn tiếng khen ngợi.
“Tống thiếu, không biết rượu này gọi là?”
“Ha ha, Vu Tổng quản, đây chính là ta nghiên cứu hồi lâu mới ủ ra được một loại rượu mới, gọi Long Huyết Tửu.”
“Long huyết, Long huyết ... rượu vào trong bụng như dương hỏa ấm áp, uống một ngụm cả người đều phấn chấn bừng bừng sức sống, quả thật lấy tên Long Huyết Tửu cũng không sai.”
Lão Vu đối với loại này rượu mới là không tiếc lời khen ngợi:
“Tống thiếu, không biết ngài Long Huyết Tửu có thể hay không lượng lớn cung cấp ra ngoài. Không, không cần lượng lớn cũng được, một tháng một vài trăm bình cũng được, giá cả gì đó dễ thương lượng, ngài nói bao nhiêu liền là bấy nhiêu, tại hạ tuyệt không trả giá.”
“Haizzz, Tổng quản không biết, Long Huyết Tửu nguyên luyện chủ yếu làm từ Hỏa Long Quả, hơn nữa chế tác vô cùng cầu kỳ phức tạp. Ngại vì nguyên liệu không đủ, cả năm ngoái ta cũng chỉ làm được hơn 100 bình như vậy, còn đã đem tặng người gần hết. Trong nhà còn tồn không đáng bao nhiêu, thứ này chỉ sợ không cách nào lượng sản được.”
Nghe Tống lão gia thở ngắn than dài tiếc nuối, Vu Đại Thanh thất vọng cực kỳ, nhưng nghe ra trong đó mấu chốt hắn hai mắt liền sáng lên:
“Tống thiếu, ý ngài nói nếu gom được lượng lớn Hỏa Long Quả là có thể tiếp tục sản xuất loại rượu này.”
“Cái này ... tuy là có chút vất vả, nhưng đúng là như thế.” – Tống Ảnh đế vẻ mặt khó khăn, đắn đo một hồi mới dám gật đầu khẳng định.
Lão Vu cũng không nghi ngờ gì, lúc này sung sướng ngửa mặt cười dài:
“Ha ha, tưởng chuyện gì, bây giờ mùa hè không phải đang vào vụ loại quả này thành thục sao. Tống thiếu, không bằng việc thu gom Hỏa Long Quả cứ giao cho Cự Kình Thương Hội, sau đó ngài sản xuất ra Long Huyết Tửu liền để chúng ta thay ngài phân phối, ngươi thấy làm sao?”
Ta vốn ý là như thế nha.
Giả bộ suy nghĩ trong chốc lát, Tống Khuyết mới cắn răng gật đầu:
“Được rồi, tuy là sẽ bận rộn một chút, nhưng cứ thế để loại mỹ tửu này mai một cũng thật sự đáng tiếc. Vậy liền như Tổng quản nói, chúng ta cùng nhau đưa Long Huyết Tửu vang danh thiên hạ.”
“Ha ha, Tống thiếu sảng khoái, nên là như thế. Chúng ta cùng cạn chén vì cái này một quyết định.”
“Cạn!”
Mấy người đều vui sướng giơ cao ly lên uống cạn, chỉ có Vân Hi lúc này thực không quá dễ chịu. Tuy cũng cùng nâng ly lên khẽ nhấp môi thưởng thức, nhưng trong lòng nàng đối với người nào đó oán niệm rất sâu.
Mỹ nữ này cảm thấy tâm linh bị tổn thương sâu sắc rồi.
Tiểu tặc này xem ra giấu giếm nàng rất nhiều, cùng hắn làm ăn cả năm trời mà ngay cả những thông tin quan trọng như này nàng cũng chưa từng nghe được phong thanh.
Tiện đà, Vân Hi lại dâng lên cực lớn tò mò, hứng thú.
Đối phương cứ như một đoàn mê vụ, mỗi lần nàng nghĩ đã hiểu hết được hắn là lại một lần nhận ra đó cũng chỉ là một góc nổi của tảng băng chìm. Vân mỹ nữ tâm tư dần dần bắt đầu như mèo cào muốn đem cái này nam nhân chặt ra nghiên cứu cho thấu triệt.
...... Cùng lão Vu đoàn người vui sướng dùng qua bữa trưa sau, Tống Khuyết liền nhanh chóng kéo theo Hùng Bá mấy người chạy mất. Đối mặt với Vân Hi ánh mắt u oán, hắn cả người đều không thấy tự nhiên, vì thế một phút cũng không dám chần chờ ở lại lâu liền dẫn người chạy chối chết.
Trên đường về ghé qua thiết xưởng, vứt mấy xe hàng chứa đầy lưu ly thạch cho Mạt Dương đám người nghiên cứu xong Tống Khuyết liền kéo theo 2 xe đầy dược liệu và đan dược trở về Mai Trang.
Đặt chân đến nhà cũng là cuối giờ chiều, nhân lúc chờ đợi người chuẩn bị bữa tối, Tống lão gia hắn mới có rảnh đem kỳ này mới nhất bản Giang Hồ Ký Sự ra đọc.
Vân Hải Các người không còn liên lạc, cũng may lão Vu thuận tiện mang cho hắn một quyển.
Trang đầu, không ngoài dự đoán chính là mình quốc dân nhạc phụ ra hết danh tiếng, Triệu Tinh Thần cái này một trận đánh đến xinh đẹp, không mất một binh một tướng liền diệt sát đối địch tông môn 2 Bát giai, 1 Thất giai cao thủ. Còn nhân tiện đem bọn họ Tông chủ đánh trọng thương, Huyễn Thần Tông bây giờ liền ngoan ngoãn rút đầu về trong ổ, ngay cả gáy một câu hãy đợi đấy cũng không dám ho he lên tiếng.
Anh minh thần võ Tống lão gia làm nhiều việc náo động như vậy, lần này lại vinh quang được Thiên Nhai Hải Các người dành riêng một ô nhỏ gần cuối để tôn vinh hắn sự tích. Chỉ là hắn xưng hào vẫn cứ là Hắc Kim Cương chưa từng thay đổi, để tiện nhân này oán niệm rất sâu.
Ngoài ra cũng chỉ là lẻ tẻ vài tin xung đột nhỏ giữ các thế lực hay mấy chuyện vỉa hè giống Dương Nam song hoa một trong Cảnh Điềm mất tích đại loại như thế không mấy liên quan. Nhưng trong đó có một tin khiến Tống Khuyết đặc biệt chú ý.
Thiên Độc Tông Thánh nữ Nguyễn Thiên Hương ly kỳ mất tích, nghi là bỏ trốn. Thiên Độc Tông người đang ráo riết truy lùng.
Nhìn đến đây, Tống đại quan nhân cũng cảm thấy giang hồ này quá loạn, nhất là Nam vực quanh khu mình chỗ này một dãy, quả thật không nhìn thấy chỗ yên lành.
Ước hẹn cùng Nguyễn Tuấn Huy vị kia Thiếu Tông chủ sắp đến, nhưng bây giờ lão Huyết đang chực chờ gây rối, bên kia Thiên Độc Tông cũng loạn thành một bầy, để hắn đi bản thân Tống Khuyết cũng không dám nha.
Vuốt trán một hồi, hắn mới quay ra gọi:
“Lão Dương, đến đây một chuyến.”
Không ra một lát, Dương Kế Nghiệp cùng Nhiếp Phong mấy người đã chạy đến.
“Thiếu gia, không biết tìm ta có chuyện gì phân phó?”
Gật đầu, ra hiệu cho mấy người ngồi xuống uống trà, Tống Khuyết mới mở miệng:
“Lão Dương, các ngươi Dương gia quân trước đó trấn thủ Thập Vạn Đại Sơn, vậy đối với Bách tộc người hiểu biết hẳn không ít đi?”
“Thiếu gia, vậy còn phải tùy là tộc người nào. Như ở Kiếm Nam Đạo chủ yếu là người Thái, người Mường, vậy ta có thể cùng bọn họ giao lưu vô ngại. Còn nếu tại các khu vực tộc người khác thì không được.”
“Còn có chuyện như vậy?” - Tống gia nhướng mày.
Gặp hắn không biết những này, Dương Kế Nghiệp cười giải thích:
“Thiếu gia, trong Thập Vạn Đại Sơn tộc người vô số, vì thế chúng ta mới gọi họ là Bách tộc. Nhưng trong đó cũng chỉ có mấy tộc đàn mạnh mẽ cầm đầu, bọn họ cấu kết với nhau tạo thành một Trưởng lão hội, cộng đồng khống chế quần sơn.”
“Thập Van Đại Sơn trải dài từ Sơn Tây Đạo dọc xuống Kiếm Nam rồi Dương Nam, tại Sơn Tây có 2 ghế Trưởng lão là thuộc về người Tày, người Chăm, thêm nữa Kiếm Nam người Thái, Mường cùng nơi chúng ta Miêu, Dao, chính là hiện nay 6 đại tộc đàn quyết sách của Bách tộc.”
Thì ra là thế, mấy người lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra.
Bách tộc người phân bố đan xen phức tạp, xem ra việc này ngoài Dương Kế Nghiệp vậy ở đây không còn ai thích hợp hơn nữa. Nghĩ đến đây Tống Khuyết cũng không tiếp tục vòng vo.
“Lão Dương, ở đây mấy người cũng chỉ có ngươi là thường xuyên cùng Bách tộc người tiếp xúc, vì thế có một việc vẫn là muốn phiền đến ngươi.”
Nghe thiếu gia nói, Dương Kế Nghiệp lập tức nghiêm mặt chắp tay:
“Thiếu gia, cho ngài giải ưu chính là đám chúng ta chức trách, có việc gì cần làm xin mời thiếu gia phân phó, dù lên núi đao biển lửa thuộc hạ nhất định cũng sẽ không chối từ.”
“Ha ha, không đến nỗi nghiêm trọng như vậy!”
Tống Khuyết cười lên hóa giải bầu không khí căng thẳng, lúc này mới chậm rãi đem việc mình hứa hẹn cùng Nguyễn Tuấn Huy nói ra. Chuyện khi đó Dương Kế Nghiệp cũng ở trên thuyền nên cũng không có gì quá xa lạ.
“... bây giờ Linh Giang Bang thế tới dào dạt, ta cũng không dám lúc này lơ lỏng. Vì thế lần này ta muốn để ngươi hộ tống thêm Chung Hồng, Phạm Nhất Vượng hai người tiến về Cự Mộc Thành.
Một là đem đồ vật giao cho Nguyễn Tuấn Huy hoàn thành lời hứa, hai là để Hồng ca mấy người cùng đối phương thăm dò xem, có hay không cơ hội mở ra thương đạo giữa hai bên.”
“Tưởng chuyện gì khó khăn, nếu chỉ việc này xin mời thiếu gia yên tâm. Bách tộc người tuy văn hóa cùng chúng ta khác biệt nhưng bọn họ lại cực trọng bằng hữu, đã đối phương coi ngài là quý khách đến đối đãi vậy tuyệt đối sẽ không nửa đường gia hại người.
Thuộc hạ mười phần chắc chắn có thể đảm bảo sẽ đưa Chung, Phạm hai vị đi đến nơi về đến chốn, nhất định không cô phụ thiếu gia ngài ủy thác.” – Dương Kế Nghiệp nghe xong lập tức hào mại vỗ ngực lập quân lệnh trạng.
Lão Dương đã nói chắc như đinh đóng cột như này vậy hẳn sẽ không giả, Tống Khuyết trong lòng chút lo âu cuối cùng cũng có thể vứt sang một bên, hắn vui mừng gật đầu:
“Như vậy rất tốt! Vậy chuyện này ta liền giao cho lão Dương ngươi rồi. Đợi sáng mai ta sẽ vào thành mượn Cự Kình Thương Hội một chiếc thuyền, ngươi cũng thuận tiện đi theo cùng Hồng ca và Phạm Nhất Vượng nói rõ chuyện này.
Việc ta toàn quyền giao cho 3 người phụ trách, cần chuẩn bị đồ đạc gì cứ việc thương thảo cùng nhau định ra. Nói chuyện hợp tác sẽ là hai vị kia chủ đạo, ngươi giúp ta bảo hộ bọn họ an toàn là được.”
“Rõ!”
Chuyện cuối cùng cũng có cách giải quyết, tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Ít ra, bọn họ cũng đã bắt đầu có thể thay thế thiếu gia san sẻ công việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.