Chương trước
Chương sau

Nguyệt Thần Hào,
Từ lúc sáng sớm lóc cóc đuổi ngựa, đến đầu giờ chiều Triệu Tinh Thần vị này quốc dân nhạc phụ mới dẫn theo Tống Khuyết mấy người quay lại nơi này.
Đã chạy một ngày đường tất cả cũng cảm thấy mệt như chó, lúc này hầu như không còn hứng thú gì khác, đều trở về phóng tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi đi.
Trong một gian phòng rộng rãi dưới khoang, Triệu Minh chủ cùng mấy vị Thiên Hà đại lão ngược lại không làm sao mệt mỏi, vẫn hứng thú bừng bừng lấy ra mấy bình Liệt Hoả Tửu, vui vẻ cùng nhau thưởng thức.
“Này rượu là do tiểu tử kia ủ ra sao, thật là một kỳ quái gia hoả, biết đến cũng thật nhiều.”
“Ha ha, lão gia, ta còn thăm dò được tiểu tử này hiện ủ được một loại rượu ngon hơn thứ này gấp trăm lần gọi Long Huyết Tửu đây, trên phố phường người thầm xưng hắn là tửu thánh vậy cũng không quá chút nào.” - Lão Hàn hớn hở cùng mọi người chia sẻ mình trước đó nghe lỏm được tin tức.
Ở đây tất cả đều là người ái rượu, Triệu Tinh Thần nghe thế ánh mắt sáng lên:
“Còn có chuyện như thế, lão Hàn ngươi nhớ nhắc hắn dâng lên mấy bình để mọi người nếm thử.”
“Rõ, lão gia!” - Hàn Phi sảng khoái vỗ ngực đáp ứng rồi.
Nhấp một ngụm rượu, Triệu Minh chủ mới tiếp tục:
“Lão Cao, việc điều tra đã có kết quả chưa? Những người khác còn có ai dính dáng vào sự việc lần này?”
Cảm nhận trong gian phòng ngập tràn rét lạnh sát khí, Cao Kiệt rùng mình vội vàng trả lời:
“Hồi Chưởng môn, đã rõ ràng. Kia sơn thôn người tất cả đều là bị người dùng thủ đoạn chèn vào một đoạn ký ức, thực chất không có chuyện bắt cóc người đi qua.
Còn như Cảnh gia, vậy hẳn là Huyễn Thần Tông cao thủ dùng thủ đoạn tiềm di mặc hóa, ám thị bọn hắn tìm đến tiểu thư cầu viện. Đám người này cũng chỉ coi như là con cờ bị lợi dụng thôi, ngoài ra không tham dự đến cái này kế hoạch.”
Nghe vậy, lão Triệu sắc mặt mới hơi nguôi, hài lòng gật đầu dặn dò:
“Không được chủ quan, tiếp tục điều tra đến cùng cho ta. Chỉ cần có người dính dáng đến việc này, vậy tất cả giết không cần hỏi.”
“Rõ!”
Mấy người nghiêm nghị đồng thanh đáp lời, tặc nhân dám đến tận nhà mình địa bàn mưu hãm hại bọn hắn tiểu công chúa. Không đem việc đào một cái ngược lên trời, bọn hắn cũng không dễ dàng bỏ qua đâu.
...... Dương Nam phủ,
Trời trong mây trắng, một ngày đẹp trời.
Trong thành quá nóng, Cao thiếu gia muốn ra ngoài đi dạo một vòng cho khuây khỏa đầu óc, đợi nhìn đến nhà mình chuồng ngựa mới nghĩ ra một việc.
Không phải nói đến Vân gia thương hội đặt hàng mấy con Long Mã sao, mấy hôm nay mải chơi quên mất. Nghĩ liền làm hắn lập tức thay đổi ban đầu ý đinh, một mình chạy đến Vân gia.
Có vị nào đại thiếu đến chơi, toàn bộ Vân gia nhị lão tự nhiên cần tự mình ra cửa long trọng tiếp đón.
“Cao thiếu gia, không biết ngài lần này đến Vân gia là có việc gì cần phân phó?”
Trà quá tam tuần, xã giao cũng đã nói xong Cao Tuấn liền đi thẳng vào vấn đề:
“Nghe nói các ngươi Vân gia có con đường kiếm đến cực phẩm Long Mã, không biết bây giờ còn hàng? Có thể cho ta chiêm ngưỡng một hai?”
“Có! Có! Cao thiếu ngài đến đúng lúc, vừa dịp hôm trước mới về 5 thớt Long Mã, lão phu bây giờ liền sai người dẫn đến cho ngài thưởng thức. Vừa ý cái nào xin mời cứ việc mở miệng, liền xem như món quà nhỏ Vân gia gửi đến ngài làm quà ra mắt.”
Nghe Cao Tuấn hỏi chuyện, Vân Thiên Tường cực kỳ mừng rỡ vội vàng thảo lảo đến gần. Nhưng lão Cao cũng không làm sao lĩnh tình, chỉ đúng mực nhẹ nhàng từ chối:
“Đa tạ Vân gia chủ, nhưng tặng thì không cần. Các ngươi làm kinh doanh cũng không dễ dàng, đồ vật bao nhiêu tiền ta sẽ toàn ngạch chi trả, Cao gia cũng không thiếu chút tiền đó.”
Lão Vân còn muốn cố gắng làm thân một chút nhưng Cao Tuấn dứt khoát ngăn cản:
“Vân gia chủ, trước tiên để ta xem qua nhà các ngươi ngựa đi.”
“Đúng đúng, để lão phu gọi hạ nhân dắt ngựa tới cho Cao thiếu ngài chọn.”
“Không cần như thế phiền toái, Long Mã đang ở đâu? Chúng ta bây giờ liền trực tiếp đi qua.” - Đã sớm ngứa ngáy khó nhịn lão Cao chính là không muốn chờ thêm.
Vân gia nhị lão tự nhiên cũng không dám để vị này đại gia phật ý, lập tức đứng dậy dẫn đường cùng hắn đến chuồng ngựa.
Cong cong quấn quấn một hồi, đợi chính thức đến nơi nuôi nhốt ngựa, nhìn trước mặt 5 thớt Long Mã, Cao Tuấn lông mày lập tức nhăn thành một đoàn.
Không quản Vân Thiên Tường huynh đệ, nhanh chân tiến lên xem xét cẩn thận mấy con ngựa, một lát sau Cao thiếu sắc mặt quả thật không cần quá dễ nhìn:
“Vân gia chủ! Các ngươi đây là coi thường Cao mỗ không có tiền mua bảo mã sao?”
Không phải nói, ở đây mấy vị bị vị lão gia nào đó hố thảm rồi.
Cao Tuấn ở nhà ngựa chính là do người tỉ mỉ chọn lựa, lại mất rất nhiều công sức mới mang được từ Thiên Lang Quốc trở về. So với Vân gia thương hội tìm được mấy loại hàng này tự nhiên cao cấp hơn một cấp bậc. Chỉ là cùng Ô Vân cùng Minh Nguyệt toạ kỵ Bạch mã kém một chút như vậy thôi.
Trước mặt mấy thứ mặt hàng này hắn tự nhiên chướng mắt, nghĩ đến Vân gia người tìm thứ phẩm đồ vật đến qua loa mình. Cao đại thiếu dù tính tình có tốt cũng không nhịn được tức giận ra mặt.
Nhìn hắn như thế, Vân Thiên Tường, Vân Lai Phúc hai người sợ hết hồn:
“Cao thiếu bớt giận, Cao thiếu bớt giận. Không biết chúng ta đã làm sai chuyện gì để ngài phật lòng?”
“Hừ, chuyện gì? Ta là nghe tin các ngươi Vân gia có con đường lấy đến cực phẩm Long Mã mới thành tâm đến đây cầu mua. Chư vị không muốn bán liền nói thẳng một lời, cớ sao lại đem những này oai qua liệt tảo đến trêu đùa Cao mỗ.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đầu đầy là mộng bức. Cuối cùng Vân Lai Phúc mới yếu yếu giải thích một câu:
“Cao thiếu minh xét, đây đã là chúng ta Vân gia thương hội tốt nhất ngựa. Có cho chúng ta mười cái lá gan cũng không dám lừa dối ngài nha.”
“Hừ, nếu chỉ là như này mặt hàng vậy so với ta khi nãy ngựa cưỡi đến cũng không bằng. Cao mỗ còn cần gì phải bỏ gần cầu xa, vẽ vời cho thêm chuyện làm gì.”
Thấy vị này đại gia còn là không hài lòng, Vân Thiên Tường cũng hơi sợ. Thật sự như bằng Cao gia năng lực, nếu muốn chỉnh bọn hắn nho nhỏ Vân gia thực không cần quá dễ dàng. Lão Vân đành căng da đầu tiến lên hỏi thăm:
“Cao thiếu, không biết tin tức Vân gia có cực phẩm Long Mã là ngài nghe lại từ ai?”
“Làm sao? Không phải tận mắt thấy ta đã không đến làm phiền các ngươi. Nhà các ngươi Vân Hi tiểu thư không phải trước đó tặng Tống Khuyết một đôi Hắc Long Mã sao? Ta yêu cầu cũng chính là như thế đồ vật.”
Nghe đến hai cái tên này, lão Vân huynh đệ cũng là mộng bức. Chuyện này bọn hắn cũng chưa từng biết, nhìn nhau một hồi nhị vị còn không biết giải quyết làm sao.
Thấy đối phương do dự, Cao Tuấn nghi ngờ càng sâu, lúc này trầm giọng hỏi:
“Làm sao, nếu việc quá khó khăn vậy xem như tại hạ chưa từng nói. Cáo từ!”
“Cao thiếu chớ vội!” - Vân Thiên Tường hết hồn vội vàng đưa tay giữ lấy người.
Đắn đo suy nghĩ một hồi, hắn mới là cắn răng trầm giọng nói:
“Cao thiếu, thực sự việc này huynh đệ chúng ta không rõ. Để tại hạ đi gọi Hi nha đầu đến đây cho ngài hỏi thăm kỹ càng, ngài thấy thế nào?”
Nhìn hai vị này mặt biểu cảm không giả, dường như cũng không biết việc này, Cao Tuấn sắc mặt mới hơi nguôi gật đầu:
“Vậy phiền Vân gia chủ!”
“Không phiền, không phiền, Cao thiếu ngài chờ ta lập tức dẫn người quay lại.” - Vân Lai Phúc tạ lỗi một câu rồi cũng không nhờ người khác, tự mình thi triển khinh công nhanh chóng đi gọi người.
…… Vân gia,
Theo Vân nhị gia rời đi, trong sân còn lại Cao Tuấn cùng Vân Thiên Tường cứ vậy câu được câu không nói chuyện.
Một hồi lâu sau, đến tận khi lão Vân nôn nóng không thôi, Cao đại thiếu gia trên mặt cũng là dần mất đi kiên nhẫn, mới thấy Vân Lai Phúc mặt đầy mồ hôi, dẫn theo biểu tình không mấy tình nguyện Vân Hi cùng Thanh Trúc cặp này chủ tớ tiến đến.
“Ra mắt Cao công tử!” – Tuy lòng rất khó chịu nhưng Vân Hi còn giữ đúng lễ phép cùng Cao Tuấn chào hỏi.
“Xin chào Vân tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt!”
Ngày trước còn gặp vị này mỹ nữ cùng kia hắc tiểu tử đi được rất gần đây, lão Cao rất khách khí cùng nàng cười lên chào hỏi. Hắn cũng không để ý mặt nàng này biểu tình còn nét u sầu, vội vàng đi vào vấn đề hỏi:
“Vân tiểu thư, nghe Tống Khuyết nói, hắn tọa kỵ Ô Vân Đạp Tuyết là do ngươi tặng, không biết việc này có thật?”
“Là có chuyện này, nhà hắn một đôi Hắc Long Mã là do chính tay ta chọn lựa rồi đem tặng cùng.” – Vân Hi cũng không chút nào giấu giếm gật đầu thừa nhận.
Cao Tuấn nghe được tin mong muốn kích động lớn tiếng khen hay:
“Thật tốt quá! Vân tiểu thư ánh mắt tinh tường.”
“Không dối gạt chư vị, nhìn thấy Tống huynh đệ có như thế cực phẩm bảo mã, tại hạ vô cùng ao ước. Vân tiểu thư, không biết ngài có thể hay không giúp ta vào tay như thế một con, giá cả thế nào dễ thương lượng.”
Nghe người này truy hỏi, Vân Hi trong lòng cũng cười khổ không được. Đến bây giờ nàng cũng chưa hiểu vì sao ngựa nhà tiểu tặc kia lại thần tuấn đến thế đâu, tất cả đều chỉ có thể quy tội cho biến dị cùng may mắn. Nói nàng hiểu về ngựa, giúp đi tìm thêm một con như thế cực phẩm Long Mã nữa thì thật sự bó tay rồi.
“Cao thiếu thứ tội, cực phẩm Long Mã có thể ngộ không thể cầu, có thể đạt được cũng toàn bằng hắn Tống Khuyết cơ duyên. Tiểu nữ không có cách nào có thể giúp ngươi một tay, xin được lượng thứ.”
“Là thế sao?” – Hi vọng rồi thất vọng ập đến quá nhanh, lão Cao còn chưa kịp phản ứng lại đây, cả người ngập tràn lạc lõng.
Sợ vị này đại thiếu vì vậy mà ghi hận, Vân Thiên Tường vội vàng mở miệng:
“Tiểu Thất, làm sao như thế nói chuyện? Trước đó ngươi tìm được cái kia một đôi bảo mã như nào, bay giờ thử lại liên lạc với người bán một lần nữa. Biết đâu đối phương còn hàng, hay ít nhất sẽ biết đến tin tức gì đó.”
Nhưng không kịp để Cao Tuấn dâng lên hi vọng, nhà mình làm ăn đối tác như nào Vân Hi còn không rõ ràng sao, chỉ toàn là trung gian hai đạo con buôn mà thôi. Bọn họ là không có khả năng nhớ được đồ vật nguồn gốc từ đâu đấy, vì thế nàng thập phần dứt khoát lắc đầu:
“Nếu phụ thân ngài muốn tìm hiểu ta sẽ ghi lại thông tin cho ngươi, việc này ta không giúp được. Cao thiếu thứ lỗi, tiểu nữ trước tiên cáo lui!”
Nói liền thẳng thắn xoay người quay về, cũng không nhìn hai vị lão gia kia nửa mắt.
“Tiểu thư chờ ta!” ... “Ai ui!”
Nãy giờ vẫn quỷ quỷ túy túy làm gì Thanh Trúc thấy chủ nhân rời đi liền hốt hoảng đuổi theo, có thể do quá vội vàng, còn vô tình va vào Cao Tuấn một cái ngã đầy cõi lòng.
“Cao thiếu, xin lỗi ngài!” – Này nha đầu vội vàng đỏ mặt khom người xin lỗi rồi lại tiếp tục đuổi theo người, để trong sân còn lại 3 người chơ vơ.
Nhìn Vân Hi không chút nào ướt át bẩn thỉu, nói đi là đi, Vân Thiên Tường hai huynh đệ sắc mặt đen như đáy nồi vậy khó coi.
Nhưng có ngoại nhân ở đây, cũng không phải lúc để phát tác, cả hai lần nữa vội vàng tiến lên cho Cao Tuấn bồi tội.
“Cao thiếu, tại hạ dạy dỗ vô phương, mong ngài chớ trách.”
Lão Cao sắc mặt quái dị, không biết lúc này trong đầu nghĩ gì cũng không thêm để ý. Ngẩn người một lát hắn mới hoàn hồn lại, bây giờ chuyện đã không có đầu mối hắn cũng không ở lại lâu hơn nữa, từ chối Vân gia hai lão giữ lại liền nhanh chóng rời đi.
Để đưa tiễn ra đến tận cổng Vân Thiên Tường huynh đệ nhìn nhau lo lắng không thôi, rất sợ vị này đại thiếu có gì phật lòng trách lây đến bọn họ, vậy thì khổ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.