Hoang sơn dã lĩnh, khu núi rừng tiếp giáp giữa Dương Nam cùng Giang Đông hai đạo.
Phượng Hoàng Hội mấy người lúc này đang nỗ lực chèo chống, gồng mình ngăn chặn đối địch Huyễn Thần Tông cao thủ chặn giết.
Mộ Thiếu Quân tuy một mình độc đấu Tống Khuyết, Tuệ Vô hai người, nhưng hắn vẫn cảm giác không cần quá mức ung dung. Hai thằng này tấn công sấm to mưa nhỏ, nhất là hắc tiểu tử trước mắt, mồm gào thì rõ to nhưng ngoại trừ một thân man lực, trình độ vậy cũng chẳng ra sao.
Thiết thân cảm nhận một hồi, Mộ Trưởng lão cũng đã đối với hai người trình độ coi như có điều nhận biết.
Không thể nói là kém, ngược lại bằng này tuổi có như thế chiến lực đã là vô cùng khó được rồi, nhưng giống như đồn thổi đến trên trời ít có, mặt đất khó tìm tuyệt đỉnh thiên kiêu vậy còn kém xa quá là xa.
Cái gì mà thực lực tương đương với Thất giai đại thành võ giả, vậy hẳn là Dương Nam người tự cho mặt mình thiếp vàng mà thôi.
Ngẫm đến đây lão Mộ âm thầm khinh bỉ.
Một lần nữa đánh bay Tống Khuyết, vốn đang định đuổi theo bổ đao mấy trảo đánh chó rơi xuống nước, Mộ Thiếu Quân cảm nhận sau lưng chưởng phong lăng lệ đánh tới đành thở dài trước buông tha tiểu tử này một mạng, hắn không dám coi thường liền vội vàng xoay người đón đỡ Tuệ Vô dốc sức một đòn Phật Quang Phổ Chiếu.
Đúng lúc này, dị biến đột sinh!
Vốn ngắc ngoải như con mèo bệnh bị đánh chấn thương bay ngược ra ngoài Tống lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-lam-thien-dao/1369813/chuong-313.html