Chương trước
Chương sau
Đang lúc Tống Khuyết tập trung tinh thần ngưng tụ pháp tướng chân thân.
Bỗng dưng hoảng hốt tầm đó, trên Sen Đài hư ảnh đột nhiên như nhận được cái gì kích thích vậy liền mãnh liệt sôi trào lên, tại hắn còn chưa kịp phản ứng nó liền hiển hoá thành một vị mặc màu trắng tăng bào, da dẻ khô quắt nhăn nheo như vỏ cây sồi, trên mặt hai hàng lông mi trắng phơ dài buông xuống ngang cằm già nua tăng nhân.
Đậu má!
Đang lúc Tống gia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết ngơ ngác nhìn trước mặt cái này hết thảy, vị kia lão tăng lúc này đột ngột mở mắt.
Đó là như thế nào một ánh mắt? Thật giống như bầu trời vô ngần tinh không, hay lại là một hố đen vũ trụ sâu thẳm không có điểm cuối cùng. Tống Khuyết cả linh hồn không khống chế được liền bị hút vào bên trong, không có chút nào giãy giụa phản kháng chỗ trống.
......
“Dưới đất người quỳ là ai? Ngươi có bằng lòng quy y ngã phật?”
Không biết qua bao lâu thời gian, từ trong sâu thẳm vang lên một giọng nói uy nghiêm để còn đang ngơ ngơ ngác ngác Tống Khuyết giật mình tỉnh lại.
Hắn lúc này mới phát hiện mình vậy đang tiều tụy quỳ dưới mặt đất. Phía trước mặt, tọa lập giữa hư không là một vị to lớn không biết bao nhiêu vạn mét khổng lồ đại phật. Giống như chính mình trở thành một con kiến đang hèn mọn cúng bái trên trời một vị thần linh.
“Ngươi có bằng lòng quy y ngã phật?”
Tiếng gọi như hồng chung đại lữ vang bên tai để Tống Khuyết cảm thấy cả linh hồn đều phải chấn động, hắn ngơ ngác theo bản năng há mồm:
“Ta đồng ......”
Xoẹt xoẹt xoẹt .....
Đúng lúc này, nằm sâu trong đầu Tống Khuyết Tesseract bất chợt điên cuồng thiêu đốt, hàng trăm ngàn dòng điện truyền đến hắn khắp thân thể tứ chi bách hài, cảm giác đau đớn tê dại kích thích lập tức để hắn từ trong ảo giác giật mình tỉnh lại.
Ảo giác, tất cả chỉ là ảo giác!
Rùng mình sợ hãi nhìn trước mặt khổng lồ hư ảnh, Tống lão gia mặt mũi dữ tợn cắn răng nghiến lợi quát lớn:
“Phá!”
Tức thì trên bầu trời hư không xuất hiện hàng vạn đạo lôi điện màu vàng to như thùng nước đổ sập mà xuống, phô thiên cái địa đánh về đại phật. Đạo này ảo cảnh chẳng mấy chốc liền bị nổ cho rách nát tan tành, thủng trăm ngàn chỗ, nhưng kỳ dị là nó trên mặt vẫn không có bất kỳ biến đổi.
Vẫn là như thế vô bi vô hỉ, dù là đến sau cùng hóa thành từng đốm sáng tan biến trong hư vô, cặp kia phật nhãn vẫn là như thế lạnh lùng hờ hững nhìn chăm chú vào hắn, cái này để Tống Khuyết trong lòng nổi lên từng đợt rét run.
Điên cuồng cho lôi điện tiếp tục đem nơi này tàn phá bừa bãi, phá nát ảo cảnh lại tiếp tục đánh nát trên Bảo Diệu Sen Đài tăng bào màu trắng lão tăng hư ảnh. Đợi tất cả trở về tĩnh mịch sau Tống lão gia lúc này mới bằng lòng thu tay.
......
Quay về thực tại, Tống Khuyết phát hiện mình vẫn giữ nguyên tư thế thiền định ngồi trên giường, thời gian vậy cũng chưa đi qua bao lâu, ngoài trời vẫn đang là bóng đêm dày đặc.
Không biết từ lúc nào, sau lưng mồ hôi hắn đã tuôn ra như suối, đem quần áo trên thân toàn bộ ướt nhẹp, lúc này đang dính sát vào người khó chịu dị thường.
Tống lão gia bực bội đem trên người dư thừa vải vóc xé nát, cả người cứ đứng trần trụi vậy giữa phòng, đợi một lát có mấy cơn gió đêm mát lạnh thổi qua mới khiến hắn cảm thấy thanh tỉnh đôi chút.
Tống Khuyết đến lúc này trong lòng vẫn còn kinh hoàng không ngớt, ngực phập phồng hít thở thật sâu mấy hơi, đưa tay ra mở ra nắm vào mấy lần, đợi cảm nhận được đến từ bản thân đối với thân thể trăm phần trăm lực khống chế, hắn mới chính thức an tâm.
Chuyện hôm nay, Tống Khuyết không biết nếu không có Tesseract cảnh báo kết quả sẽ là như nào, nhưng chỉ cần ngẫm lại mình gần như vô thức nghe theo đối phương điều khiển một đoạn thời gian đó vậy dùng đầu gối cũng biết sau này mình hạ tràng sẽ chẳng tốt đi đến đâu.
Dù có may mắn còn tồn tại vậy cũng chỉ là như khôi lỗi vậy bị đối phương nô dịch, từ đây ngơ ngơ ngác ngác hoàn toàn đánh mất tự chủ chính mình.
Tuệ Vô thằng này hại mình?
Đây là hắn lúc này trong đầu trước tiên toát ra suy nghĩ.
Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ, cái này thuyết pháp vậy cũng không quá tin cậy. Không nói mấy lần tiếp xúc cho thấy Tuệ Vô thái độ đối với mình còn rất tốt, nếu hắn làm tất cả chỉ là lừa gạt vậy chỉ có thể nói hòa thượng này diễn kỹ thật tốt quá rồi, mình bị thua trên tay hắn vậy một chút cũng không oan.

Nhưng cái này tính khả thi liền thấp, hơn nữa mình cái này tiện nghi tiểu đệ cũng không có động cơ hại mình đấy, chưa nói đến chuyện ngay cả bản thân Tuệ Vô cũng tu luyện Kinh Diệu Pháp Liên Hoa Quan Tưởng Đại Pháp. Như vậy cho thấy đã có thể 9 thành 9 loại trừ khả năng này.
Từ đó xem ra, còn lại nguyên nhân vậy chỉ có thể là Tuệ Vô không biết công pháp sai lầm hoặc mình tu luyện sai lầm.
Linh Ứng Tự bao người tu luyện không ai xảy ra chuyện, trừ mình. Tống lão gia lòng đắng chát cho ra kết luận chính là mình tu luyện sai rồi.
Còn sai ở đâu, dùng hắn thông minh lúc này cũng đã ngờ ngợ đoán ra, hẳn tất cả đều là do mình biện pháp cùi bắp hấp thu nghiệp lực để gia tốc quan tưởng mà thành.
Đời quả nhiên không có cái chuyện không làm mà hưởng đấy, muốn được cái gì liền phải bỏ ra tương ứng đại giới.
Tống lão ma lần này báo ứng lại đến rồi.
Âm thầm quan sát trong thức hải Diệu Bảo Sen Đài phía trên lại bắt đầu hình thành một đạo hư ảnh màu trắng, Tống Khuyết lúc này đã là khóc không ra nước mắt.
........
Sáng hôm sau, một đêm trằn trọc không ngủ được Tống đại quan nhân còn là không tìm ra bất cứ biện pháp nào.
Ngoại trừ dùng Tesseract năng lượng đánh tan hư ảnh để trì hoãn nó hình thành vậy hắn còn là không có cách nào triệt để tiêu diệt nó. Quả thật so với tế bào ung thư bám lên cơ thể mình còn đáng sợ hơn.
Và bây giờ chúng ta Thiên đao đại nhân đã là di căn giai đoạn cuối, sắp chết rồi mà còn không tìm được thuốc.
Thủ đoạn này quá mức huyền huyễn, hắn không có biện pháp phòng ngừa nha.
Buồn bực Tống Khuyết nhốt mình trong phòng vò đầu bứt tai suy nghĩ đối sách, đến mãi tận khi Dương Mật hai tỷ muội vào cứng rắn lôi dậy hắn mới không thể không đau khổ đi ra.
Hôm nay lại là ngày hẹn cùng Lý gia trở về Cự Liễu thôn tảo mộ. Trong nhà mấy người tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ hắn sẵn sàng là lên đường đây.
Đã tạm thời chưa nghĩ ra cách, Tống lão gia còn là quyết định vẫn giữ nguyên kế hoạch trở về quê một chuyến. Hi vọng trong nhà tổ tiên phù hộ, hơn nữa đi một lát cho khuây khỏa đầu óc hắn liền có thể suy nghĩ ra tối kiến gì đó.
....
“A …”
Nhìn Tống Khuyết bước vào trong phòng, đang ung dung khoan khoái ngồi uống trà Tả Mục lúc này cũng bị hắn trên người biến hoá dọa cho giật mình, sợ hãi bật thốt lên.
“Có chuyện gì như thế hô to gọi nhỏ?” – Vốn đang không vui đâu, Tống gia lập tức tức giận trừng mắt nhìn qua.
“Thiếu gia, ngươi … ngươi ….”
Nhìn hắn bộ dáng này, lại liên hệ đến mình đêm qua một chuyện, Tống lão gia hai mắt tinh quang loé lên.
“Có phải hay không ta trên người khí vận đã xảy ra chuyện?”
Bị nhà mình thiếu gia trên người khí thế ép đến không thở nổi, Tả Mục sợ run một hồi mới gian nan mở miệng giải thích:
“Thiếu gia, trên người của ngươi khí vận … nhìn ... nhìn rất không tốt.”
“Cho ta nói rõ ràng!” - Vốn đã sắc mặt khó coi Tống Khuyết bây giờ khuôn mặt đã là âm trầm chảy ra nước.
Xung quanh một đám người cũng ý thức được không hay, tất cả dừng lại công việc tò mò bước qua.
Hơn chục con mắt đang nhìn vào, Tả Mục lần này không dám lòng vòng, lập tức cho hắn nói:
“Thiếu gia, hôm qua ta đã nói qua bao quanh khí vận ngươi có một lớp mây tía, vốn ta nghĩ đó là phúc vận từ đâu che chở cho ngài. Nhưng hóa ra không phải, hôm nay nó xảy ra vấn đề rồi.
Cái này một lớp tử khí bắt đầu xâm thực vào ngài bên trong hoàng khí, bộ dáng kia thật giống như nó muốn hoàn toàn thôn phệ ngài toàn bộ khí vận như vậy, cực kỳ đáng sợ.”
Nghĩ đến đây lão Tả cũng không rét mà run, thủ đoạn như này hắn còn là lần đầu nhìn thấy. Không biết hạ thủ người là ai, nhưng vậy đơn giản có thể nói thủ đoạn thông thiên, gọi một câu thần thông, phép thuật cũng không quá đi.
Không biết người là ai, ở nơi đâu, dùng cách nào liền có thể cướp đoạt người khác trên người khí vận, thật quá mẹ nó đáng sợ rồi. Còn về kẻ bị tước đoạt khí vận kết quả sẽ như thế nào, cái này Tả Mục cũng không biết đấy. Dù sao hắn cũng chưa thấy người sống nào mà trên thân thể không có khí.
Vốn hắn chấp nhận đi theo Tống Khuyết, ngoại trừ bị tiện nhân này dùng đức thu phục cũng có rất lớn nguyên nhân chính là nhìn trúng kẻ này trên người cái kia khổng lồ khí vận.
Làm sao mới ngủ một giấc, chưa kịp thích ứng tân thân phận đâu bên ngoài thế giới lại hoàn toàn biến đổi. Mình mới đi theo chủ nhân lập tức bị một vị thần tiên nào đó âm thầm để ý, mệnh cũng không biết còn có bao lâu, hắn Tả Mục cũng là số khổ nha.
Quả nhiên cuộc đời là những chuyến đi, có lẽ Tả gia ta lần nữa lại cần thu xếp hành trang lên đường rồi.
....
Không rảnh để ý thằng này bắt đầu nảy sinh ý tưởng chạy trốn. Tống gia lúc này trong lòng ngưng trọng rất nhiều.
Xem ra mình cũng không phải cái khỉ gì thiên gia con rơi con vãi, tất cả những cái này mây tía đẩu nguồn vậy hẳn là đến từ một chỗ.
Trung vực Đế đô Hoàng tộc Tiêu gia, Tây vực Sơn Tây Đạo Đạt Ma Tự, Bắc vực Hà Bắc Đạo Tam Thanh Quan cùng nơi này Nam vực Giang Nam Đạo Thái Nhất thế gia, chính là hiện nay chống lên Đại Viêm mảnh này bầu trời tứ đại thánh địa.
Có thể sinh ra khí vận mây tía cũng chỉ có này 4 gia, hơn nữa cùng chính mình có liên quan vậy liền chỉ có một.
Đạt Ma Tự!
Nghe có vẻ rất phi lý, hai bên cũng chưa từng có bất cứ cái gì qua lại, nhưng Tống Khuyết đối với cái này một phen phán đoán có nắm chắc 10 thành.
Còn về nguyên nhân, không ngoài vì bản thân mình tu luyện hai môn công pháp thôi.
Lưu Ly Vô Cấu Thể cùng Kinh Diệu Pháp Liên Hoa Quan Tưởng Đại Pháp, mấu chốt nhất chính là cái sau.
Gieo nhân nào gặt quả đấy, có vay liền có trả. Mình mượn nhân gia công pháp giả trừ trên người nghiệp lực, lúc này chủ nợ tìm đến cửa rồi, người ta vậy đơn giản thô bạo muốn đem mình cả người cả của tất cả thu đi.
Còn hư ảnh ngồi lên chính mình Diệu Bảo Đài Sen, nếu không ngoài dự đoán vậy chính là môn công pháp này người sáng lập Đạt Ma.
Tuy không có bất cứ gì chứng cớ, nhưng Tống Khuyết cảm thấy mình một phen suy đoán cũng đã vô cùng tiếp cận sự thật.
Nghĩ đến đây hắn cả người liền nổi lên từng cơn ớn lạnh.
Nếu thực sự là như thế, vậy hắn không thể không tiếp nhận một sự thật.
Đạt Ma còn sống!
Phải biết hắn dựng lên Đạt Ma Tự cũng là chuyện 200 năm trước đấy, hơn nữa khi đó Đạt Ma cũng đã là Đại Tông Sư, tuổi hẳn cũng sẽ không nhỏ.
Như thế tính, há không phải lão đầu này đến nay khéo cũng gần 300 tuổi, vậy đơn giản chính là một lão yêu quái có được hay không.
Người có thể sống lâu đến như thế sao, dù lại Đại Tông sư cũng không thể như thế không hợp thói thường chứ.
Hơn nữa, bây giờ mình con tôm nhỏ này đã bị vị kia chung cực đại Boss để mắt tới, Tống Khuyết không khỏi khóc cạn hết nước mắt.
Tống gia sống dễ dàng sao!
Hắn chỉ có thể cầu nguyện mình này một phen suy luận vậy hết thảy đều sai rồi. Mong sao đêm qua hết thảy chỉ là mình luyện công tẩu hỏa nhập ma gây ra ảo giác.
Yêu tổ quốc yêu đồng bào, mấy vị đại gia đang ở chỗ nào mời ngồi im chỗ đấy.
Chớ tìm Tống bảo bảo. Please!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.