Chương trước
Chương sau
Trở về nhà đã được chục hôm, ngoại trừ mấy ngày đầu đi kiểm tra các nơi sản nghiệp một lần, sau đó Tống Khuyết liền một đầu trốn ở Mai Trang, chuyên tâm cùng Hùng Bá mấy người tu luyện.
Nhưng hôm nay, dù muốn trộm lười nữa hắn vị này Các chủ cũng không thể không quay trở lại Nguyệt Khuyết Các một chuyến.
Lão Thẩm báo tin, trải qua mấy ngày sàng lọc, có 3 vị Ngũ giai võ giả phù hợp với hắn đưa ra điều kiện xin nhập bang, Tống lão gia cũng cần lộ cái mặt để tỏ lòng tôn trọng nhân gia không phải.
Hơn nữa, còn có một bất ngờ lớn đang chờ đợi hắn đây.
Tống Khuyết liền đơn độc dẫn theo Hùng Bá, Nhiếp Phong hai người cưỡi ngựa nhanh chóng vào thành.
........
Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ,
Ba vị Ngũ giai võ giả gọi Trương Thiên Dương, cùng một đôi phu thê hai người kêu Hứa Dật cùng Cố Tư Giai. Cả ba đều là xung quanh các quận võ giả, tại nơi mình phát triển không quá được như ý nên lần này đánh cược một lần muốn đến nhờ cậy Tống Khuyết vị này tân tấn ngôi sao mới.
Tuy đối với Tống gia hắn tốc độ trưởng thành, bây giờ Ngũ giai đã rất khó cho hắn đem lại trợ giúp, nhưng cái gì cũng cần có một quá trình, Nguyệt Khuyết Các lại không như hắn có thể bật hack, còn cần một giai đoạn quá độ mới có thể thuế biến đấy.
Chính vì như vậy, có thể bổ sung một đám trung tầng lực lượng Tống Khuyết cảm thấy cũng là cần thiết, hơn nữa 3 người này dựa theo yêu cầu của hắn đến tuyển chọn ngoại trừ nhân phẩm thông qua, tuổi tác cũng là không quá lớn, mới hơn 30 ra mặt, vẫn còn khá nhiều tiềm lực để đào.
Vì thế hắn lần này rất long trọng tiếp đón mấy người để bọn họ cảm nhận được đến từ Nguyệt Khuyết Các coi trọng, đồng thời dùng lương cao thêm Trưởng lão vị trí rất nhanh thành công chiêu mộ 3 người này rồi.
Trương Thiên Dương tỏ vẻ có thể ngay trong ngày nhập chức, Hứa, Cố 2 người thì không được. Bọn họ tại quê nhà còn có con cái thân nhân, 2 vợ chồng này còn cần trở về một chuyến đón đại gia đình qua đây.
Đối với cái này Tống Khuyệt tự nhiên giơ hai tay hoan nghênh, người có gốc có rễ hắn sử dụng lên vậy càng thêm yên tâm. Tài đại khí thô Tống gia liền hào sảng cho mấy người phân phối một gian viện tử, coi như trước phân phát phúc lợi của bang.
Dặn dò người chuẩn bị tiệc rượu trưa nay cho ba người đón gió tẩy trần, để Thẩm Tử Minh thay mặt mình tiếp tục tiếp đãi ba người, Tống Khuyết liền đi về mình tiểu viện, nơi đó còn có một vị Lục giai võ giả mộ danh mà tới đang chờ hắn thu phục đây.
Đây chính là bất ngờ lớn mà lão Thẩm trước đó đã nói qua với hắn.
......
Các chủ biệt viện,
Vì Tống Khuyết không ở nơi này, một tháng đến đây lại không được mấy lần, trong này cũng không có gì bí mật cất giấu, vì thế liền thành nơi hắn chuyên môn tiếp đãi những khách nhân quan trọng.
Lúc này, ngoài sân đang có một vị nam tử, tuổi tầm ngoài 30 mặc đạo bào, giữ một chòm râu dài, cả người toát lên một vẻ tiên phong đạo cốt siêu phàm thoát tục dáng vẻ đang thư thả thưởng trà.
“Tống Các chủ đã đến rồi! Sao không vào thấy một mặt?”
Tống Khuyết hiện đang đứng ở một chỗ cuối hành lang dùng Tia Chớp hai mắt quan sát kẻ này đâu, hắn còn chưa mở cửa tiến vào, bên trong người đã trước tiên lên tiếng.
Tống gia hai mắt sáng lên mấy phần. Nơi này là Tổng bộ, người đi qua đi lại nhiều không đếm xuể, đối phương lại có thể chính xác nhận ra mình tiến đến, thật sự cũng có mấy phần bản lĩnh.
Đối với lần này gặp mặt hắn bỗng nhiên hứng thú tăng nhiều. Không chần chờ nữa liền dẫn theo Hùng Bá, Nhiếp Phong tiến vào:
“Ha ha, thật sự hảo bản lĩnh, tại hạ Tống Khuyết, không biết tiên sinh quý tính?”
“Tống Các chủ hữu lễ, cứ gọi bần đạo Thiên Cơ Tử là được.”
“Hóa ra là Thiên Cơ đạo trưởng, hạnh ngộ hạnh ngộ!”
Dù chưa từng nghe qua cái này danh hào, nhưng có thể lấy tên cao đại thượng như vậy tuyệt đối phải là một nhân vật trâu bò, Tống đại quan nhân trên mặt lập tức nhiệt tình tiến lên chắp tay khách khí chào, nhân tiện quay ra ngoài cửa quát:
“Người tới, cho Đạo trưởng đổi một ấm tốt nhất trà.”
“Rõ, Các chủ!”
Đợi hạ nhân tiến đến dọn dẹp lại bàn ghế, chủ khách tất cả yên vị ngồi xuống Tống Khuyết mới quay sang giới thiệu.
“Thiên Cơ Đạo trưởng, đây là tại hạ 2 cánh tay đắc lực Hùng Bá cùng Nhiếp Phong.”
“Ra mắt Đạo trưởng!” – Nhiếp, Hùng hai người không mất lễ phép chắp tay chào.
Chỉ thấy Thiên Cơ Tử nghi hoặc nhìn qua hai người, đưa tay lên bấm chỉ một hồi mới nhíu mày thật sâu.
Thấy hắn bộ dáng này, Tống gia mấy người cũng đặc biệt hiếu kỳ:
“Làm sao Đạo trưởng, bọn họ người vậy có vấn đề gì sao?”
Không vội trả lời hắn, Thiên Cơ Tử còn lặp lại bấm tay một lần, lát sau mới ngửa đầu nhìn trời thở dài:
“Haizzz .... vốn thiên cơ bất khả lộ, nhưng làm sao hôm nay đã gặp chuyện này, nếu không nói ra bần đạo lòng cũng bất an.”
“Mà thôi ... mà thôi ... không phải chỉ bị mất mấy năm thọ nguyên thôi sao, nào có đáng gì. Bần đạo chỉ cầu sống được tiêu dao khoái hoạt liền được.”
Cười lên tiêu sái một hồi, Thiên Cơ Tử mới bắt đầu mở miệng cho mọi người giải hoặc:
“Vị này Hùng thí chủ trên thân thể ẩn chứa đại kiếp sát, một không cẩn thận sau này sẽ thành ngập trời họa lớn, Tống Các chủ ngài nhất định phải đề phòng.”
Vừa nói dứt lời, Thiên Cơ Tử đã cảm thấy rùng mình, cả người lông lơ không kiểm soát được dựng đứng hết lên. Không phải vì tiết lộ thiên cơ bị phản phệ mà là đối diện ngốc Hùng lệ khí sôi trào, đang trợn to đôi ngưu nhãn nhìn chằm chằm vào hắn đây.
“Hùng Bá! Không được vô lễ!”
Quát lớn thằng này, Tống lão gia trong lòng lúc này cũng đã trở nên ngưng trọng rất nhiều, lần này vậy thật sự gặp được cao nhân rồi.
“Đạo trưởng chớ trách, hắn người này hẳn như ngài nói, trên người lệ khí rất nhiều, hơn nữa từ nhỏ đầu óc không được linh quang, tính tình đôi khi dễ bị kích động chứ tuyệt không có ác ý.”
“Tống Các chủ không cần giải thích, những thứ này bần đạo tự nhiên trong lòng biết rõ.” – Thiên Cơ Tử vân đạm phong khinh vuốt râu lắc đầu cười nhạt.
“Đa tạ Đạo trưởng không chấp nhặt.”
Tống Khuyết thấy hắn bộ dáng này mới thở phào một hơi, không quên quan tâm hỏi:
“Thiên Cơ Đạo trưởng, không biết Hùng Bá hắn trên người đại sát kiếp là đến từ đâu, có cách nào giải quyết hay không?”
“Tống Các chủ chớ nóng vội.”
Mỉm cười trấn an mấy người, Thiên Cơ Tử mới bắt đầu tiếp tục:
“Vừa rồi tiết lộ thiên cơ, bần đạo cũng đã bị phản phệ không nhẹ, không thể tiếp tục cho mọi người nói nhiều. Không phải vì ta tiếc nuối mình cái này mấy chục năm thọ nguyên, mà chỉ là bần đạo trên đời còn quá nhiều nhân quả chưa được giải quyết, không thể không tiếp tục níu giữ trần tục.”
Giọng điệu này!
Tống gia nhướng mày nghi hoặc, ngoài mặt vẫn là thán phục lớn tiếng khen:
“Đạo trưởng cao thượng!”
Vuốt vuốt mình chòm râu, Thiên Cơ Tử cười hào sảng:
“Cuối cùng vẫn là quyến luyến tham tục trần thế thôi, Tống Các chủ khen lầm rồi! Còn về Hùng Bá thí chủ, ta chỉ có thể cho ra nhắc nhở đó chính là vì hắn dính lên quá nhiều nhân quả tiền kiếp, còn có thể hay không hóa giải?
Việc này rất khó, nhưng không phải không thể nào, còn cần một vị đạo pháp cao thâm trường kỳ cho hắn làm phép, cứ thế từng ngày từng chút từng chút xóa đi một phần nghiệp lực, trong vòng 3 nẳm hẳn là có thể hoàn toàn đem cái này sát kiếp hóa giải.”
Cái này một phen lời nói có quá nhiều học vấn rồi.
Ở đây đạo pháp cao thâm ngoài thằng này vậy còn có ai?
Đây không phải giọng điệu của đám giang hồ phiến tử đi kiếm cơm sao, lại còn là muốn kiếm trường kỳ phiếu ăn cái loại này.
Thật không biết thằng này có chân tài thực học hay loại giả danh bịp bợm, Tống lão gia hai mắt cũng bắt đầu quỷ dị đứng lên, nhưng bên ngoài vẫn không chút nào lộ ra chu ti mã tích cùng Thiên Cơ Tử nói chuyện.
“Cái này còn cần như thế phiền phức?” – Tống Ảnh đế bắt đầu nhập vai.
“Thiếu gia, cái gì nhân quả sát kiếp, tất cả đều là nói lung tung, để ta đập nát mồm kẻ này lừa đảo.” – Ngốc Hùng nãy giờ bị người nói xấu, ánh mắt đã là cực kỳ bất thiện, lúc này cầm chặt một đôi Thiên Vương Chùy đang lăm le nhìn sang đây.
“Im mồm! ở đây có chỗ ngươi nói chuyện sao!”
Tống Khuyết quát lớn thằng này sau mới quay sang Thiên Cơ Tử mặt bồi cười:
“Tại hạ dạy dỗ không nghiêm, để Đạo trưởng chê cười rồi.”
“Không sao không sao, Hùng Bá thí chủ đây chỉ là tính tình người trong, ta sẽ không thực sự để bụng.” – Tuy mở miệng đường hoàng nhưng trong lòng hắn cũng bắt đầu run đến lợi hại.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” – Tống Khuyết cười an lòng.
“Hôm nay Đạo trưởng đến nơi này không biết là có chuyện gì không, nếu có gì tại hạ có thể giúp được xin cứ mở miệng đừng ngại.”
Đối diện người lúc này lần nữa ngửa mặt nhìn trời vuốt râu, giọng nói dần dần trở nên phiêu hốt:
“Tống Các chủ ngài có tin vào số mệnh?”
Đến! Chính là lúc thể hiện ra diễn kỹ!
Tống Ảnh đế mặt mũi nghiêm túc gật đầu chém đinh chặt sắt:
“Tự nhiên tin! Không dối gạt đạo trưởng, tại hạ có thể đi đến ngày nay cũng hoàn toàn nhờ vào một vị cao nhân chỉ dẫn.”
“Ồ, không biết Tống Các chủ có thể hay không cho ta nói kỹ càng?” – Thiên Cơ Tử lúc này cũng bắt đầu hiếu kỳ.
“Cũng không có gì không thể, vừa lúc tại hạ cũng mong Đạo trưởng cho ta giải đáp nghi hoặc một chút.” – Tống gia sảng khoái gật đầu kể lại.
“Chuyện là như này, ngày xưa khi ta còn nhỏ, phụ mẫu mất sớm, một mình phải cơ khổ vào rừng kiếm rau dại, hay ra nơi nước cạn bắt cua nhặt ốc ăn đỡ đói từng ngày.
Ta còn nhớ rõ có một ngày, khi đó chính là trời mùa đông lạnh đến cắt da cắt thịt, bên ngoài bìa rừng rau dại cũng đã hết thảy bị ta đào bới không còn, đi sâu bên trong lại là rừng thiêng nước độc, mãnh thú độc trùng nguy hiểm vô vàn, bằng ta tiểu thân thể cũng không thể đi vào.”
“Đang lúc ta đói lả, tuyệt vọng, cả người ngồi đờ đẫn bên hồ nhỏ lãnh lẽo, lúc này có một vị đạo nhân ăn mặc áo bào nửa giống tăng nửa giống đạo, hai chân để trần đạp sương giá đến trước mặt ta. Người đó quan sát ta một hồi, lúc sau mới mở miệng cho ta phán một quẻ bói .....”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.