Mai Viên Sơn Trang, Ném qua bữa cơm trưa, Tống Khuyết cùng Vân Hi hai người liền tìm một chiếc bàn dưới tán cây, thư thả ngồi ngoài sân vườn uống trà tiêu cơm nói chuyện phiếm. “Tống công tử, ta còn nhận được tin tức Linh Giang Bang người sắp tới sẽ tại Thanh Hà bên này tăng mạnh quân số, các ngươi cần phải cẩn thận một chút.” “Ồ! Vân Hi ngươi có biết là vì nguyên nhân gì chăng?” - Nghe nàng nói, Tống Khuyết 2 mắt tinh quang bất chợt lóe lên, để đứng ở nơi xa mấy người kể cả Khổng lão cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Thật kinh người khí thế! Kinh hãi nhìn về hắn, hít một hơi thật sâu để bình phục tâm tình Vân Hi mới thở dài mở miệng giải thích: “Không biết bằng cách nào, Đỗ Như Hối vậy mà có thể cùng Bách Tộc người kéo lên liên lạc. Bọn hắn Linh Giang Bang đang gióng trống khua chiêng mở ra Hồng Giang thủy vận cùng Cự Mộc Thành thông thương. Thanh Hà vậy chính là cái này thương đạo điểm kết nối, ta lần này đến đây cũng có lý do vì chuyện này trước tới dò xét thương cơ.” Biết được lý do, Tống Khuyết hai hàng lông mày nhíu lại thật sâu. Cái này tài lộ hắn cũng đã ngắm đến thật lâu, xem ra vậy không phải không ai để ý, mà chỉ là vì không tìm được đầu mối nên bao năm nay mới hoang phế thôi. Đáng hận là cuối cùng lại để lão Đỗ nhanh chân đến trước một bước. “Bọn hắn bao giờ thì bắt đầu thông thương?” – Sau này địa bàn mình sẽ tràn vào rất nhiều Bách tộc, ngoại lai võ giả, Tống lão gia cũng không khỏi cảm thấy nhức đầu. “Còn chưa rõ ràng, nhưng theo ta ám tuyến truyền lại, hẳn còn một đoạn thời gian. Hình như là Bách tộc người lần này chủ động đến tìm Linh Giang Bang nhờ cậy một chuyện, đợi Đỗ Như Hối hắn hoàn thành việc này vậy liền có thể cùng đối phương chính thức kết minh.” Thì ra là thế! Sự việc còn chưa có ngã ngũ đâu, vẫn chưa quá tệ, Tống lão gia lúc này sắc mặt mới khá hơn một chút. “Đa tạ Vân tiểu thư đã cho ta biết, ta sẽ mật thiết chú ý chuyện này.” Còn chú ý cái gì, tự nhiên là toàn lực phá hư thôi, Tống Khuyết cũng không thêm nói rõ, Vân Hi cũng không tò mò hỏi nhiều, cả hai liền ăn ý dừng lại nhìn trong sân đang cùng đám sủng vật chơi đùa Thanh Trúc, Dương Mật, Dương Tử. Qua một lát, Vân Hi mới thở dài, vuốt nhẹ tóc mai che đi trong ánh mắt thất lạc: “Thật hâm mộ các nàng, có thể vo lo vô nghĩ vui vẻ mỗi ngày.” Mỹ nữ này thật nhiều tâm sự nha, nể tình vừa rồi nàng báo cho mình một tin tức quan trọng, Tống đại quan nhân cũng không ngại vì thế quan tâm một hồi. “Làm sao, Vân mỹ nữ ngươi có chuyện gì không vui? Không ngại cứ cùng ta tâm sự, có thể giúp được tại hạ nhất định sẽ hết mình.” Chỉ nhìn hắn khẽ gượng cười lắc đầu, Vân Hi cũng không trả lời mà chuyển sang chuyện khác. “Tống Khuyết ngươi chắc không biết đi, của ngươi vị kia Hội trưởng mỹ nhân bây giờ cũng đang gặp khá nhiều phiền phức.” “Ồ, là chuyện gì?” – Tống Khuyết lập tức hiếu kỳ, đối với vị này người lãnh đạo trực tiếp, hắn cảm quan còn rất không tệ. “Triệu tiểu thư sắp đột phá Nhất lưu tin tức sau khi truyền ra, tới cửa tìm Triệu Minh chủ cầu hôn người liền nối liền không dứt, không thiếu trong đó là vương tôn hoàng tộc, siêu cấp thế lực người nối dõi. Cuối cùng Triệu Minh chủ phiền không hết phiền, từ chối không xuể liền đưa ra yêu cầu không gả chồng, chỉ tuyển ở rể phụ giúp Minh Nguyệt tiểu thư phát triển Thiên Hà Kiếm phái mới tạm ngăn lại đám người này. Nhưng mà dù vậy vẫn không thiếu tuấn kiệt khắp nơi vẫn đang nô nức ngóng trông chuyện này đây.” “Ha ha, thì ra là có chuyện như vậy!” – Tống Khuyết bật cười, cái này thì không có gì ngạc nhiên, nhân gia là hàng thật giá thật Thập mỹ, lại tư chất, gia thế tất cả xuất chúng. Không người thèm muốn mới là chuyện lạ. “Khanh khách, Triệu Minh chủ không cho ra kén rể ngưỡng cửa gì, chỉ có một yêu cầu con gái của ngài thích liền được. Tống Khuyết, ta xem Yêu Cơ đối với ngươi còn rất không tệ, ngươi vậy cũng có cơ hội rất lớn nha.” “Hắc hắc, đó là nàng tinh mắt, có thể cạm nhận được vẻ đẹp tiềm ẩn trong con người ta. Nghe thằng này bắt đầu tinh tướng tự luyến, Vân Hi cũng thật ngứa mắt không biết nói gì, cuối cùng đành không thêm để ý, nâng ly trà lên nhấp một ngụm cảm thán: “Minh Nguyệt tiểu thư người xinh đẹp không nói, tư chất yêu nghiệt, gia thế lại tốt, lại được cha nàng hết mực yêu thương, thật sự để toàn thiên hạ nữ nhân đều phải đố kỵ chết rồi.” Còn không phải sao, Tống lão gia cũng cực kỳ đố kỵ với mấy đứa như Tuệ Vô, Triệu Minh Nguyệt, ông trời ba ba quá bất công rồi. Hắn cũng chỉ có thể nhìn lên chua chua nói: “Ông trời không cho ai tất cả, Yêu Cơ nàng gần như có được mọi thứ nhưng lại chưa chiếm được trái tim của ta.” “Phụt ... khục khục .. khục!” Vừa mới ngậm được ngụm nước Vân mỹ mi liền không nhịn nổi phun hết ra ngoài, cúi đầu ho sặc sụa. Trêu đến mỹ nhân quẫn dạng như này Tống Khuyết dù da mặt dày nữa cũng cảm thấy ngượng ngùng, thấy mấy người bên kia đưa ánh mắt quỷ dị nhìn sang hắn vội cười gượng cho nàng vỗ vỗ lưng quan tâm. “Vân tiểu thư, không vấn đề gì chứ.” Nam nữ thụ thụ bất thân, Vân Hi tức giận gạt tay hắn ra mới trừng mắt cắn răng nghiến lợi: “Tống Khuyết! Ngươi có biết ngươi bộ dáng này rất cần ăn đòn, nếu để ngoại nhân biết những lời vừa rồi, ngoài kia một đám Yêu Cơ người ái mộ hẳn là rất vui lòng đem ngươi đánh chết tươi đấy.” “Hắc hắc, dù sao bọn họ đánh không thắng ta liền được.” – Tống tiện nhân không có chút nào giác ngộ, vẫn hớn hở cười đắc ý. “Vân Hi, nếu không ngươi nhân dịp Triệu Minh Nguyệt chưa tỏ tình với ta liền tiến tới đi, sau này vậy cũng có thể hâm mộ chết nàng rồi. Bây giờ cơ hội ngàn năm một thuở nha, ngươi không biết chứ gửi đến cho ta thư tình đều đã chất đầy một phòng lớn, ta còn đang phân vân chưa biết đáp lại cùng ai đây. Nể tình quen biết một hồi, Tống mỗ tấm thân trong trắng này vẫn là ưu tiên cho ngươi hái trước nhất đấy.” Tiện nhân! Ngực chập trùng thở sâu mấy lần, Vân Hi bị chọc tức đến thở cả ra khói. Lúc này liền đoạn tuyệt suy nghĩ cùng thằng này nói thêm nữa, không nán lại lâu liền đứng dậy kêu người rời đi rồi. “Tiểu thư ngài chờ ta một lát!” Trước khi rời đi, Thanh Trúc bất ngờ bỏ lại một câu liền vội vàng chạy qua chỗ Tống Khuyết, thần thần bí bí kéo hắn đến một góc xa xa không ai nhìn thấy. “Làm sao Thanh Trúc, có phải hay không định tỏ tình với ta?” – Nhìn tiểu nha đầu bộ dáng này, Tống gia vui vẻ cười cả ngớn trêu. Thanh Trúc lúc này như một con mèo vậy nhe răng nanh ra, giơ lên nắm đấm nhỏ trước mặt hắn lắc lư: “Hừ, đừng có mơ, ta mới không thích ngươi đâu.” Thật không có ánh mắt, Tống đại quan nhân không vui: “Hừ, vậy ngươi có chuyện gì nói nhanh. Bản thiếu bề bộn nhiều việc.” “Tống Khuyết, lần trước bắt ta chờ một ngày ngươi nói ngươi nợ ta một việc, cái này lời nói có hay không tính toán.” “Hừ, Tống mỗ nhất nặc thiên kim, lời đã nói ra tự nhiên tính toán.” “Vậy là tốt rồi!” – Thanh Trúc vui vẻ vỗ tay một cái, lúc này mới mở miệng. “Tống công tử, ta cầu xin ngươi một chuyện. Trong nhà bây giờ đang có ý ép tiểu thư gả cho Đỗ Như Hối làm thiếp, tuy tiểu thư cực lực phản đối mới chưa thể thực hiện nhưng sau này chuyện vậy không biết thế nào. Ta xin ngươi, nếu như có ngày như vậy, xin ngươi cứu tiểu thư có được không?” Tống Khuyết lúc này ánh mắt nheo lại trầm mặc. Vân gia kia hai lão bất tử vậy hắn thấy Đỗ Như Hối bên này chuẩn bị có thương đạo mới liền gấp không chờ nổi muốn bán con gái đổi lấy cơ hội, không biết rằng hợp tác với người kiêu hùng như lão Đỗ vậy đám này ánh mắt thiển cận người hẳn sẽ bị nuốt không còn mẩu xương. Haizzz, Vân Hi cô nàng này cũng là số khổ, dính vào như thế lợi thế trưởng bối. Thảo nào khi nãy nghe giọng đối với Triệu Minh Nguyệt tràn đầy hâm mộ, không có so sánh thì không có thương tổn nha. Gì chứ phá hư Đỗ tặc việc vui hắn thích nhất rồi, việc này Tống gia hắn giúp chắc, Tống Khuyết quay sang cho Thanh Trúc một cái chắc chắn gật đầu: “Yên tâm, nếu nhà ngươi tiểu thư bị dồn ép đến đường cùng ta tự nhiên sẽ ra tay trợ giúp, Thanh Trúc ngươi cũng có thể về nhắn lại cho Vân tiểu thư. Đỗ Như Hối hắn sống không lâu vậy, tối đa không quá 2 năm bản thiếu sẽ lấy hắn mạng chó. Nếu Vân Hi có thể tìm cách kéo dài vậy tự nhiên tốt nhất, không được liền báo tin để ta giúp đưa nàng đi trốn tạm một thời gian, nếu không sau này thành quả phụ vậy cũng chớ trách ta không báo trước.” Giọng nói đến cuối cùng trong không khí đã ngập tràn sát cơ, nhưng lúc này Thanh Trúc cũng không thêm để ý, đạt được lời đảm bảo nha đầu này liền vui vẻ khen hắn một câu rồi xoay người hướng bên Vân gia đám người tung tăng chạy đi. ....... Vân Hi đi rồi, có nàng mấy lời nhắc nhở, Tống Khuyết cũng căn dặn phía dưới mấy người nhiều hơn quan sát Thanh Hà bến tàu động tĩnh, nhưng sau đó mấy hôm cũng chưa có gì đột xuất phát hiện. Ngày này, Mai Trang mấy người đang tập trung trong một gian phòng, tất cả hai mắt chăm chú nhìn về phía đồng dạng lòng cũng hơi bồn chồn Hổ Tử, lúc này hắn đã đến ngày được chính thức tháo băng, cắt chỉ. Tống lão gia cùng Dương Mật hai nha đầu đang bận rộn mang hắn chân thật diện mục cho người quan sát đây. Không ra một lát, một vị thanh niên soái ca đã hiện ra tại mọi người trước mắt. Chỉ thấy lúc này trên trán Hổ Tử, vết sẹo bỏng trước đó đã không cánh mà bay, người ta ngoại trừ thấy vài vết cắt màu hồng nhạt vậy không còn tật xấu gì đáng nói. Đối với kết quả này, đừng nói trong phòng mấy người, kể cả Tống Khuyết cũng hài lòng không được. “Hổ Tử ca, ngươi đã hoàn toàn lành lặn như xưa rồi!” Dương gia tỷ muội nhìn gần gũi thân quen gương mặt, cả hai đều vui mừng khóc ròng, vội vàng mang đến gương đồng cho người này quan sát. Nhìn trong gương mình dung mạo cùng trước kia không khác, dường như mọi truyện trải qua trong mấy tháng này chỉ là một giấc mơ vậy, Hổ Tử tuy không quá quan tâm đến mấy vấn đề này nhưng cũng cảm giác không mấy chân thật. Hít sâu một hơi, biết tất cả mình 3 người tân sinh đều do một người trước mắt này ban cho, Hổ Tử ánh mắt kiên định lần nữa quỳ xuống khấu đầu vang dội: “Thiếu gia đối với chúng ta ân trọng như núi, tại hạ ở đây xin thề sẽ dùng chính mình hết thảy để báo đáp lại ngài ân tình, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không chối từ. Nếu có vi phạm xin bị trời tru đất diệt, trọn đời không siêu sinh.” Dương Mật, Dương Tử hai người thấy vậy cũng cuống quýt quỳ xuống học theo. Tống Khuyết vội vàng đem cả ba đỡ dậy. “Được rồi, đứng dậy đi, Hổ Tử nữa, sau này cố gắng vì ta làm việc là được, hôm nay nên là ngày vui, không cần nói mấy từ chết chóc, quá xúi quẩy.” “Ha ha, thiếu gia nói đúng vậy. Hổ Tử huynh đệ, chúng ta mấy người đều giống nhau nhận thiếu gia ơn sâu, sau này còn cần cùng nhau cố gắng vì ngài phân ưu chính là.” – Nhiếp Phong lúc này cũng cười lên hoạt lạc bầu không khí. “Ha ha, Nhiếp huynh đệ nói đúng vậy. Trước kia chuyện đã thành quá khứ, chỉ cần a Mật, a Tử hai người vui vẻ sống liền đủ. Ta cũng sẽ không mải miết hận thù cho thiếu gia gây thêm phiền toái, từ giờ ngày xưa Hổ Tử đã chết, ta cũng cần đổi một cái tên mới để tiếp tục tân sinh.” Nghe Hổ Tử cười tuyên bố muốn đổi tên, Tống đại quan nhân lòng liền điên cuồng kích động. Đổi tên, lại thấy đổi tên! Đổi tên rất tốt! Ta Bộ Kinh Vân đến rồi! Tống gia sắp hóa rồng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]