Chương trước
Chương sau
Nhậm gia,
Cuối giờ sáng, trước cổng nơi này liền đứng một người nam tử, đứng trầm mặc nơi đó không nói một lời, ánh mắt chăm chú nhìn về cổng lớn.
Qua đường người dù thấy kỳ quặc, nhưng nhìn thấy kẻ này cạo đầu trọc lóc, nước da đen bóng, mặt mũi tuyệt không dễ gần, hơn nữa trên thân còn đeo theo đao liền thức thời tránh xa một chút, không ai dám tiến lên dò hỏi.
Chỉ có hàng xóm người thi thoảng liếc mắt ngóng nhìn bên này hóng chuyện mà thôi.
Nhậm phủ bên trong người cũng nhận ra khác lạ, lúc này có một vị ăn mặc gia đinh phục sức lo lắng chạy ra:
“Thiếu hiệp ….. không … không biết ngài cần tìm ai, hay có việc gì chúng ta có thể giúp sức không ạ?”
Trầm mặc mồi hồi, cuối cùng vị này cao to đen bóng nam tử Hồ Tiểu Đao cũng mở miệng:
“Các ngươi Nhậm lão gia cùng tiểu thư Nhậm Oánh Oánh có tại?”
“Cái …. cái này … thiếu hiệp … nhà ta lão gia cùng tiểu thư đều tại. Ngài muốn tìm nhà ta lão gia là có chuyện gì” - Kẻ này vậy mà chính xác tìm đến Nhậm phủ, gia đinh trong lòng lo lắng lắp bắp trả lời.
Hồ Tiểu Đao lần nữa trầm mặc không nói, đang lúc gia đinh bối rối không biết làm sao, từ trong nhà liền đi ra một bóng người thiếu nữ.
Chỉ thấy thiếu nữ này dáng vẻ kiều tiểu, ngũ quan khá là tinh xảo, nàng tò mò ngắm nhìn Đao Tử hồi lâu mới không xác định dò hỏi:
“Ngươi … ngươi là Hồ thiếu hiệp?”
Quay mắt nhìn nàng, hồi lâu Đao Tử mới tự giễu cười:
“Nhậm tiểu thư hảo ánh mắt.”
Được người tới xác nhận, Nhậm Doanh phút chốc đã là lệ rơi đầy mặt, không nói 2 lời liền quỳ xuống bái dài:
“Hồ thiếu hiệp, là Nhậm gia ta có lỗi với ngươi. Trải qua lần đó, phụ nữ chúng ta hai năm qua không lúc nào là không thôi ân hận, rất muốn tìm cơ hội bù đắp cho ngài mà không có cách.
Thiếu hiệp, ta biết ngài lòng có oán hận nhưng xin bỏ qua cho ta phụ thân đi, tiểu nữ nguyện ý cho ngài làm trâu làm ngựa tuỳ ngài sai khiến để chuộc lại lỗi lầm.”
“Các ngươi một lòng hối lỗi vậy có từng cho gia gia ta thắp qua một nén nhang?”
Đối với nữ nhân này khóc lóc, Hồ Tiểu Đao đó là thờ ơ không lay động. Vừa rồi hắn đã đi qua bái tế gia gia, chỉ thấy nơi đó cỏ dại um tùm, phía trên đất không thiếu bị hoang dã động vật dẫm đạp.
Chứng tỏ suốt thời gian qua, từ lần gần nhất hơn 1 năm trước hắn âm thầm trong đêm trốn về dịp thanh minh, đến bây giờ còn không ai đến giúp hắn gia gia chăm sóc mồ mả đấy, cái này để Tiểu Đao lòng đau như cắt.
Vì thế đối với Đổng gia, Nhậm gia đôi này tội khôi họa thủ, Đao Tử có thể nói oán hận chồng chất.
Hồ Tiểu Đao câu hỏi như lưỡi khoan xoáy sâu vào lòng để Nhậm Oánh Oánh toàn thân run rẩy, không biết như nào trả lời chỉ là một mực khóc. Những việc này không phải nàng không nghĩ làm, nhưng phụ thân ngại Đổng gia uy thế, một mực ngăn cản không để nàng thực hiện.
Bây giờ có giải thích thì còn ý nghĩa gì, không làm chính là không làm. Trong mắt mọi người Nhậm gia phụ nữ chính là vong ân phụ nghĩa đồ, Hồ Tiểu Đao hiện có đem nàng thiên đao vạn quả Nhậm Oánh Oánh cũng không hối hận, chỉ là không muốn liên lụy phụ thân mà thôi.
Đoạn thời gian trước khi nghe tin Hồ thiếu hiệp bản án sửa lại, Nhậm lão gia khắp nơi nghe tin biết được có một vị đại nhân vật tỏ ý muốn lật lại án này, 2 người đã sớm dự đoán được sẽ có ngày hôm nay, Oánh Oánh trong lòng còn một chút chờ mong.
Dù sao cả ngày lo lắng chờ đợi, không bằng dứt khoát đến một lần, coi như cũng là giải thoát.
…….
Nguyệt Khuyết Các,
Trợ giúp Thẩm Tử Minh thuận lợi cân bằng ngũ khí trong cơ thể sau Tống lão gia liền vui vẻ ngồi trogn sân thưởng trà nghỉ ngơi.
Lão Thẩm có này căn cơ, chỉ cần cố gắng thêm một thời gian nữa vậy tiến vào Ngũ giai luyện tạng là không thành vấn đề. Thêm nữa Tần Vũ tại hắn lâu ngày dạy dỗ cũng đã xuất được Ám Kình, hiện đang tranh thủ luyện cốt đây. Nguyệt Khuyết Các trung tầng thực lực bất giác lại được tăng lên một đoạn.
Thông qua Tiểu Yến Tử âm thầm quan sát hôm nay Đao Tử nhất cử nhất động, Tống Khuyết hài lòng gật đầu.
Nếu hôm nay Đao Tử cuối cùng lại bị nữ nhân kia thu phục, vậy hắn tuyệt không dám trọng dụng kẻ này. Người ngu như thế, để đứng tại bên cạnh mình hắn cũng không yên tâm.
Còn nữ nhân kia, hại nhân gia nhà tan cửa nát để lấy lòng Đổng gia, bây giờ còn muốn dùng mỹ kỳ danh lấy thân trả nợ leo lên Hồ Tiểu Đao cái này Tống gia trợ thủ đùi vàng, sau này đợi tiếp tục ăn sung mặc sướng, đời làm gì có chuyện tốt như thế.
Vì thế tuy Đao Tử mềm lòng không thêm truy cứu nhưng cũng quyết tuyệt cùng nữ nhân này dây dưa, thái độ như thế đủ để Tống gia hài lòng.
Dặn dò lão Nhiếp dẫn tiến Đao Tử cùng trong Các người quen mặt một phen, nhìn thời gian sắp đến bữa trưa hắn liền một mình tiến đến Ngô gia bái phỏng.
Còn Nhậm gia, tự nhiên sẽ phải chịu trừng phạt. Tuy không đến nỗi nhà tan cửa nát nhưng bị chỉnh cho khuynh gia bại sản là không thiếu được.
Mọi sai lầm đều cần phải trả giá, Tống đại quan nhân chỉ thuận miệng nhắc nhở người dưới làm việc xong cũng không tiếp tục quan tâm. Những việc nhỏ như này đã không đáng được hắn nhiều hơn lưu ý.
…….
Ngô phủ,
Tống Khuyết tiến đến tự nhiên khiến toàn bộ Ngô gia long trọng tiếp đón. Tuy 2 bên quan hệ thập phần thân mật, nhưng bây giờ Nguyệt Khuyết Các uy thế rõ như ban ngày, Ngô Thiên cũng không dám đối đãi người quá xuề xòa.
Vui sướng cùng lão Ngô toàn gia ăn bữa cơm rau đạm bạc, đợi mấy vị đại lão gia ngồi riêng ra vườn uống trà hàn huyên, Tống Khuyết mới từ trong ngực lấy ra một vật đưa cho Ngô Thiên:
“Bá phụ, trước đó nhiều lần nhận được ngài giúp đỡ, tiểu chất không có gì báo đáp, thứ này liền coi như mượn hoa hiến phật tặng cho Ngô gia.”
Nhíu mày cầm lấy quyển sách mỏng từ tay Tống Khuyết mở ra đọc, mới được mấy dòng lão Ngô đã lắp bắp kinh hãi:
“Không được, hiền chất, quá quý trọng.”
“Ha ha, bá phụ ngài cứ yên tâm nhận lấy. Chỉ là một quyển bình thường bí tịch mà thôi, sau này nếu có điều kiện, ta nhất định sẽ tặng Ngô gia riêng một bộ võ học làm trấn gia truyền thừa, để báo đáp các vị ân tình.”
Tống Khuyết cười sang sảng khoát tay, hôm nay mục đích đến đây của hắn chính là báo ân. Tiện trước đó thu được Mãng Viên Công, đã thứ này tại trong Các công khai vậy liền để nó thoải mái hiện thế trước mắt mọi người. Bằng hắn bây giờ võ công, nho nhỏ Giang gia đã không đủ gây sợ.
Lão Ngô cũng như lão Thiết, đều là tứ giai luyện cốt rất có hỏa hầu, nhưng khổ nỗi không có Nội công bí tịch nên tiếp theo sau đó tiến triển cực kỳ thong thả, vì thế bây giờ Mãng Viên Công cũng là bọn hắn Ngô gia bức thiết nhu cầu. Nếu tận dụng tốt, toàn bộ Ngô gia có thể coi như tấn thăng một bậc cũng không quá.
Ngô Thiên tự nhiên cũng biết điểm này, hắn ánh mắt do dự không chừng cuối cùng không cưỡng được dụ hoặc, trịnh trọng đem sách thu đồng thời chắp tay bái:
“Ta đại biểu toàn bộ Ngô gia đa tạ hiền chất.”
“Ha ha, bá phụ không cần như thế khách khí, chúng ta 2 nhà quan hệ như nào, chỉ là chút vật ngoài thân nào có đáng gì.” - Tống gia nào dám nhận lễ, vội vàng đưa tay ra cản.
Ngô Bình, Ngô Diệc 2 người lúc này mới hiếu kỳ cầm lấy sách nhỏ mở ra xem, đợi xem xong mấy trang cũng đều cực kỳ hưng phấn kích động.
“A Khuyết, bản này nội công tâm pháp là ở đâu ra?” - Ngô Diệc thay cho 3 người hỏi ra trong lòng nghi vấn.
Đối với vấn đề này, Tống lão gia cũng không định giấu giếm, thoải mái thừa nhận:
“Mãng Viên Công là từ Thanh Dương thành Giang gia người được đến, Diệc ca cùng 2 vị bá phụ không cần lo lắng, ta đã tự thân thử qua, là thật không nghi ngờ, có thể yên tâm tu luyện.”
Ba người nghe vậy đều lắp bắp kinh hãi:
“Vậy chuyện tháng trước Giang gia người tiến đến tập kích Mai Trang là thật? Ta nghe tin đồn trên đường truyền đến thiên hoa loạn trụy nhưng không thấy các ngươi có thái độ gì, cứ tưởng là đồn bậy đây.
Dám sử dụng bọn họ gia truyền võ công đây chính là tử thù, các ngươi không sợ bọn họ Nhất lưu lão tổ trả thù hả?”
“Ha hả, vốn đã là tử thù vậy có gì tốt lo lắng? Bọn họ Giang gia một lúc gãy đi 2 vị Lục giai võ giả, 12 vị Tứ, Ngũ giai, trong nhà nội tình cũng đã bị đào không hơn nửa.
Hiện Giang gia người hẳn ốc không mang nổi mình ốc, sẽ không còn tinh lực quan tâm bên này đấy. Hơn nữa bọn hắn có đến cũng sẽ chỉ nhằm vào ta, Diệc ca nếu còn lo lắng trước có thể âm thầm tu luyện, đừng tuyên dương chuyện này là được.”
“Không phải, a Khuyết, ta là lo bọn hắn đối với ngươi hạ sát thủ. Dù sao mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, Nguyệt Khuyết Các các ngươi phát triển quá nhanh, nhiều người sẽ không muốn các ngươi tiếp tục lớn mạnh đấy.”
Cười cười, Tống Khuyết không muốn tại vấn đề này nói quá nhiều gây nên Ngô gia người lo lắng, vì thế chỉ cười trấn an:
“Đa tạ bá phụ cùng Diệc ca, ta tự có đối sách, bọn họ là sẽ không thực hiện được đấy.”
Ngô gia 3 người thấy hắn lòng có nắm chắc cũng yên tâm mấy phần, Ngô Thiên gật đầu trầm giọng:
“Được, hiền chất ngươi phải cẩn thận nhiều hơn. Sau này có việc liền nhất định phải nói với ta, tá sẽ giúp ngươi nghĩ cách.”
“Đa tạ bá phụ!”
Ngồi cùng lão Ngô mấy người hàn huyên thêm một lát, Tống Khuyết mới đứng dậy cáo từ trở về Nguyệt Khuyết Các.
Không ở trong thành nán lại lâu, qua loa dặn dò lão Thẩm mấy chuyện hắn liền kêu lên Đao Tử, Lý Tín cùng Nhiếp, Hùng mấy người chạy về Mai Trang, tiếp tục tiêu dao đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.