Chương trước
Chương sau
Trên cổng thành.
Tống đại quan gia mặt cười rạng rỡ đang cùng trong thành các vị đại lão chào hỏi. Dù sao từ giờ sẽ tham gia vào vòng tròn quyền lực trò chơi này, sau này không thiếu có dịp phải chạm mặt, tiến lên cùng nhau làm quen cũng là cần thiết.
Có lão Ngô cùng Vân Sơn dạng này lão bánh quẩy đi kèm 2 bên giới thiệu, Tống Khuyết một đường lại đây đã không thiếu cùng người bắt chuyện. Đợi đi đến trước mặt 2 vị quan phụ mẫu, hắn mới trịnh trọng chắp tay:
“Từ đại nhân, Đổng đại nhân. Hôm nay làm phiền nhị vị vất vả, hôm sau tiểu tử tất nhiên đăng môn bái phỏng tạ ơn.”
Đổng Chính chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đi, nhìn hướng đoán chắc là đi tìm lão Lỗ chất vấn.
Từ Thanh trái lại tươi cười hiền hòa, thân thiết vỗ vai hắn cảm khái.
“Nhìn Tống Khuyết ngươi chúng ta mới thấy mình già rồi. Lão Ngô ngươi thấy đúng không?”
“Ha ha, đại nhân nói không sai. Nhiều khi ta còn nghĩ trước đây mình sống trên thân chó rồi, người với người làm sao lại chênh lệch lớn như thế chứ.” – Ngô Thiên tâm tình thư sướng, không câu nệ mở miệng nói cười.
“Ha ha, không phải như thế sao. Đến, Tống Khuyết, ta cho ngươi giới thiệu. Đây là nữ nhi ta Từ Tử San, cùng là người tuổi trẻ hẳn sẽ có tiếng nói chung, các ngươi sau này có thể nhiều hơn nói chuyện.”
Lão Từ lời này người chung quanh tự nhiên nghe ra ý tác hợp, mọi người cũng không thấy có gì ngạc nhiên. Dù sao Tống Khuyết tiềm lực thật lớn ở đây ai không không mù cũng có thể nhận ra, Ngô Thiên nếu trong nhà có nữ nhi, cháu gái hợp tuổi cũng đã hận không thể lập tức bắt thằng này về làm rể.
Chỉ là giờ phút này nhìn một bên đứng lão Thiết cha con, mấy người sắc mặt không khỏi có chút vi diệu. Hi vọng đừng diễn ra tỉ muội đoạt phu, huynh đệ đoạt rể tương tàn chuyện cẩu huyết. Nếu không thì có kịch vui để xem.
....
Theo lời Từ Thanh, Tống Khuyết mới đem ánh mắt nhìn về bên cạnh hắn 2 vị thiếu nữ.
Gặp Thiết Ngọc Nương còn trừng mắt nhìn mình, Tống gia không khỏi buồn cười. Xem ra việc hắn nói láo đã bị tiểu nương bì này biết.
Nhưng Tống Khuyết da mặt dày cỡ nào, rút điểu quên người hắn còn làm được nữa là hai bên vốn không có cái gì phát sinh. Chỉ thấy hắn thản nhiên chắp tay:
“Ra mắt Từ tiểu thư, Ngọc Nương, chúng ta lại gặp lại nhé.”
Nhớ tình yêu đầu đời của mình bị kẻ cục than này vô tình đạp nát, Thiết Ngọc Nương tâm tình khó chịu mắt đỏ lên quay mặt đi không nói lời nào. Ngược lại Từ Tử San tự nhiên hào phóng cười đáp lễ:
“Ra mắt Tống công tử. Chúc mừng ngươi, hôm nay được nhìn thấy ngươi mới biết chúng ta Thanh Hà còn bực này tuấn kiệt, Tử San quả thật cũng cảm thấy vinh yên.”
“Từ tiểu thư quá khen, nếu không phải hôm nay gặp mặt ta còn không biết Từ đại nhân trong nhà có bậc này quốc sắc thiên hương đâu.”
Tống Khuyết lời này tuy có lấy lòng thành phần nhưng cũng không phải bắn tên không. Từ Tử San tướng mạo, dáng người đều là thượng giai, trong số những nữ nhân hắn đã gặp chỉ so Vân Hi hơi kém một chút, nhưng bù lại được một thân anh khí táp sảng khiến người sinh hảo cảm.
“Ha ha, Tống công tử thật khéo ăn nói, thảo nào có thể đem ta vị này hảo tỉ muội mê đến thần hồn điên đảo đây.”
Nghe tỷ muội trêu ghẹo, Ngọc Nương tức giận trợn mắt nhìn, không quên trợn mắt lườm Tống lão gia một cái mới bĩu môi chạy đến chỗ lão cha, không để ý bọn họ.
“Tống công tử chớ để ý, Ngọc Nương chỉ là tâm tình không thoải mái, cũng không có ý xấu gì.” - Thay tỉ muội giải thích, Từ Tử San cũng không quên nháy mắt trêu ghẹo Tống Khuyết.
“Ha ha, Từ thiểu thư không cần giải thích, Ngọc Nương tính cách ngay thẳng dám yêu dám hận khiến người yên lòng, ta sao lại có gì dị nghị.”
“Hì hì, vậy không biết công tử còn điều gì không vừa ý, tại sao lại không đón nhận nàng tâm ý đây?”
Lão gia ta có thể nói bây giờ cái vòi voi chỉ để dùng phun nước, không thể dùng vào việc khác sao? Tống đại quan nhân nghiêm trang từ chối:
“Võ đạo chưa thành, còn chưa kiến công lập nghiệp sao có thời gian nghĩ chuyện nhi nữ tình trường, mời Từ tiểu thư giúp ta khuyên giải nàng.”
“Công tử chí hướng sâu xa, tiểu nữ bội phục.” - Nhìn hắn ánh mắt kiên nghị, Từ Tử San cũng không nhịn được bội phục.
Có phần này tâm chí, thảo nào tuổi còn nhỏ đã có thể có đại thành tựu.
Xem ra thiên hạ rộng lớn, hào kiệt đâu đâu cũng có, mình còn cần phải thường xuyên trên giang hồ đi lại, không thể đem tầm mắt hạn hẹp tại sơn môn nha.
Từ Tử San đối với thiếu niên trước mặt không cấm thêm vài phần nể trọng và hảo cảm.
Vô tình lắc lư được một nữ fan, Tống đại quan nhân tâm tình thật tốt. Miệng bắt đầu ba hoa:
“Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tế thiên hạ. Chỉ là muốn góp sức nhỏ nhoi của mình vì mọi người thôi, Từ tiểu thư chê cười rồi.”
“Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tế thiên hạ.”
Lẩm nhẩm câu này mấy lần, Từ Tử San không nhịn được kích động vỗ tay.
“Thật sự quá diệu, công tử diệu ngữ thật khiến người dư vị vô cùng, tiểu nữ bội phục.”
Nói còn không nhịn được cúi người bái dài. Xung quanh đám người đang vểnh tai nghe cũng không khỏi nhìn về Tống Khuyết bằng con mắt khác xưa.
Người có vũ lực không đáng sợ. Nhưng mà lại có thêm văn hoá vậy đáng gờm rồi.
Khó được người này còn một thân chí hướng bao dung thiên hạ, quả thật dễ khiến người kính trọng.
Vô hình trang bức nhất trí mạng.
Nhìn chung quanh một đám đại lão ánh mắt bội phục sát đất, Tống gia tâm tình sảng khoái, mặt ngoài vẫn là một bộ bình tĩnh vô ba, vinh nhục không sợ cười hiền hoà chắp tay.
“Một chút ý nghĩ thôi, để chư vị chê cười.”
“Ha ha, Tống Khuyết ngươi cũng không cần khiêm tốn, thật không nghĩ ngoại trừ võ công, văn thải của ngươi cũng xuất chúng như này, thật sự văn võ toàn tài nha.”
Từ Thanh càng nhìn tiểu tử này càng thuận mắt rồi, không keo kiệt chút nào lời khen, còn không nhịn được nói:
“Những ngày gần đây San San sẽ ở nhà một quãng thời gian, Tống Khuyết ngươi có rảnh nhớ thường xuyên đến giúp ta cho nàng chỉ bảo. Ta người già, ý nghĩ trở nên sơ cứng, cũng không biết thế nào dạy dỗ.
Nhà ta cô nương là đại phái đệ tử, cũng chưa chắc không thể cho ngươi một số kiến giải. Các ngươi những người trẻ này cần thường xuyên cho nhau bàn luận mới là.”
“Ồ, hóa ra Từ tiểu thư là danh môn đại phái cao đồ, thảo nào từ hồi đến trong huyện thành ta còn chưa từng gặp qua một lần đây. Không biết Từ tiểu thư sư từ nơi đâu?”
“Tống công tử gọi ta Tử San hoặc San San là được.”
Đối với Tống đại quan nhân, vị này Từ tiểu thư cũng bắt đầu có vài phần hảo cảm, hào phóng trả lời.
“Tiểu nữ may mắn được bái nhập Thiên Hà Kiếm Phái làm một đệ tử bình thường thôi, không dám khoe khoang.”
“Thiên Hà Kiếm Phái! Triệu Minh chủ! Thất kính! Tử San ngươi thật lợi hại.”
“Không đáng là gì, so với Tống công tử liền thua xa. Bằng vào tư chất của ngươi, dù bái nhập nơi nào cũng chắc chắn đem ngươi làm chân truyền đệ tử đến bồi dưỡng.”
“Đa tạ Tử San khích lệ, ngươi gọi ta Tống Khuyết được rồi. Công tử gì đó gọi phiền toái.”
“Ha ha, vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Tống Khuyết ngươi sau này có rảnh mời đến Từ Phủ ngồi chơi, ta cũng có nhiều điều rất muốn học hỏi ngươi đây.” – Từ Tử San mỉm cười đưa ra lời mời.
“Nhất định, có dịp ta sẽ đăng môn bái phỏng.”
Mấy người tiếp tục vui vẻ trò chuyện, không để ý ở bên kia đám Mãnh Hổ Bang cao tầng đang mặt như cha chết mẹ chết đờ đẫn theo Lỗ Thiên Hùng rời đi, một đám như chó nhà có tang vậy cúi gằm mặt tránh né ánh mắt mọi người.
“Lỗ Thiên Hùng, làm sao lại như này. Linh Giang Bang người ở đâu?”
Lúc này Đổng Chính sắc mặt âm trầm đi tới, không chút khách khí chỉ mặt chất vấn.
“Khụ khụ ..., có thể ra điểm vấn đề. Đổng đại nhân không ngại mời theo ta về phủ, đợi ta tìm hiểu sẽ báo lại cho ngươi.”
“Hừ, tốt nhất như thế.”
Đổng Chính tức giận chưa tiêu còn muốn mắng vài câu, xung quanh người còn ngang ngóng nhìn đây, đành phải nhịn xuống. Đi theo lão Lỗ trở về Mãnh Hổ bang nghe xem hắn giải thích thế nào.
Tống lão gia cũng không tại nơi này ở lâu, xoát một đợt danh vọng xong hắn tâm tình thư sướng liền trước tiên cáo từ mọi người trở về Mai Viên.
Còn về việc đi tiếp thu sản nghiệp, cũng phải đợi nhân gia Mãnh Hổ người dọn dẹp một hôm. Dù sao hắn cũng không vội nhất thời.
.....
Mãnh Hổ Bang, Nghị Sự Đường.
Lỗ Thiên Hùng, Đổng Chính cùng một đám Mãnh Hổ Bang cao tầng tất cả đều ngồi nơi đó không nói một lời, không khí trầm lắng đáng sợ.
“Làm sao, Lỗ Bang chủ, ngươi định giải quyết vấn đề này như thế nào? Đừng cùng ta nói là cứ như thế dễ dàng đem tất cả chắp tay nhường ra cho tiểu tử đó.”
Đổng Chính lòng vẫn còn tức giận khó bình, lúc này không nhịn được nữa trầm giọng quát hỏi, ánh mắt như một con âm độc xà âm lãnh nhìn chằm chằm Lỗ Thiên Hùng, dường như hôm nay không cho hắn một câu trả lời, ngươi lão Lỗ cũng đừng mong tốt hơn.
Phía dưới một đám Mãnh Hổ trưởng lão, cao tầng cũng đểu không nhịn được quăng ánh mắt bất mãn nhìn sang, cùng lão Đổng có chung mối thù.
Thật sự vì Mãnh Hổ bang cũng không phải của riêng hắn Lỗ Thiên Hùng mà trên danh nghĩa còn là tài sản chung của những người nơi này. Đổng Chính cũng âm thầm tốn hao không ít tâm huyết trong đó, bảo sao lão Lỗ lần này bất tỉnh hành động không gây nên chúng nộ.
Nếu không phải sáng nay hắn chắc như đinh đóng cột cam đoan sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cũng sẽ không ngu ngốc ký vào cái tờ giấy khế ước vớ vẩn đó.
Bây giờ việc đã rồi tất nhiên là cần có người gánh chịu trách nhiệm, việc này một tay do hắn Lỗ Thiên Hùng gây nên, không tìm hắn thì tìm ai.
“Khụ …. khụ khụ..”
Tống gia diễn kỹ siêu quần, lúc này liền giả vờ một bộ nội thương chưa lành dáng vẻ ho lên.
Lỗ Trọng Khang từ nãy đến giờ đứng sau lưng hắn vội vàng tiến lên đỡ lấy lão cha, cho hắn vuốt lưng còn không quên âm thầm quan sát lão Lỗ trên cổ, tai các loại dấu vết. Đợi xác nhận chính xác là cha mình sau hắn vốn nhíu chặt lông mày mới có điều giãn ra.
Thật sự hôm nay mình lão cha hành động thật quá nhiều điểm khác thường, nếu không phải vừa rồi xác nhận qua, hắn còn nghĩ rằng có người dịch dung thành cha mình đây.
Vỗ vỗ mu bàn tay trấn an mình cái này tiện nghi nhi tử, Tống lão gia khó nhọc mở miệng:
“Lần này quả thật là do ta chủ quan, lão phu tại đây trước tạ lỗi với chư vị.”
“Bang …”
Áp tay ra hiệu những người định nói chuyện im lặng, Lỗ Thiên Hùng tiếp tục:
“Đổng đại nhân, các vị huynh đệ yên tâm. Là đồ đạc của chúng ta ai cũng cướp không đi, nếu có người dám động tay vào dù Lỗ mỗ có phải liều cái này mạng già cũng phải thay chư vị giữ gìn ích lợi.
Lần này sai lầm một là do ta quá tin tưởng vào Linh Giang Bang làm việc, hai là lão phu võ công có điều đột phá dẫn đến tâm thái bành trướng, cứ nghĩ mình có cơ hội chiến thắng. Sau này tại hạ sẽ khắc sâu kiểm điểm cùng chư vị.”
“Chuyện hôm nay ta cũng không tiếp tục dấu chư vị. Lần này Linh Giang Bang là quyết tâm muốn trừ Tống Khuyết tiểu tử này, hôm qua đi cùng ta ngoài Lâm Đường chủ còn có 1 vị Giới luật đường Phó Đường chủ, cũng là Ngũ giai võ giả còn nữa 3 vị Tứ giai hảo thủ, cỗ lực lượng đó mọi người yên tâm đi?”
Một nhóm người này quét ngang Thanh Hà huyện cũng không phải việc khó, nghe lão Lữ phân tích rõ ràng mạch lạc, mấy người trong phòng mới bắt đầu thấy yên tâm đôi phần.
Đây mới là bọn hắn quen thuộc Bang chủ sao. Mãnh Hổ Bang đám người trong lòng bắt đầu dâng lên hi vọng, mong chờ nhìn về bọn họ Bang chủ có hay không tiếp tục như trước đây bày mưu nghĩ kế. dẫn dắt bọn hắn vượt qua mọi chông gai gian khổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.