Chương trước
Chương sau
Nghe Khổng lão nói, Vân Hi 2 người trong lòng cả kinh, không xác định hỏi lại:
“Khổng lão, ngài không nhìn lầm. hắn Tống Khuyết vậy mà đã thành Nhị lưu võ giả”.
Khổng lão cười khổ:
“Ta già nhưng mắt còn chưa mù, hắn mới đột phá còn chưa hiểu thu liễm khí tức. Một thân khí huyết như mặ trời vậy chói mắt, chỉ cần chú ý quan sát là rất dễ nhận ra. Hơn nữa từ trên người hắn truyền đến cho ta cảm giác nguy hiểm, hẳn cũng không phải tầm thường Tứ giai võ giả, Vân Sơn tiểu tử này hiện nay chưa chắc đã thắng được qua hắn”.
Nghe lão nói Vân Hi cũng là rung động thật mạnh, Khổng lão tu vi như nào bọn hắn còn không biết sao. Tại quận này trừ bỏ mấy vị Nhất lưu cao thủ, phải kể đến lão nhân gia đứng hàng đầu. Có thể khiến bực này cao thủ cảnh giác, Tống Khuyết nhất định có chỗ không tâm thường.
Nghĩ thế nhưng rất nhanh trên mặt lại nổi lên vẻ tiếc hận:
“Nếu Khổng lão nhìn không sai, như vậy bây giờ hết thảy đã muộn. Trước đây hắn đã không đồng ý nương tựa Vân gia, giờ đã có bực này bản lãnh lại sẽ càng không khuất làm người dưới. Có gắng thu phục đối phương chỉ là uổng công, không khéo lại còn gây nên hiểu lầm không đáng có”.
“Tiểu thư, không phải Sơn thúc nói hắn đồng ý làm 5 năm môn khách sao. Nếu không tìm hắn thử xem, 3 năm cũng có thể chấp nhận được”.
Nghe Thanh Trúc nói, Vân Hi cười khổ:
“Trước khác nay khác, trước hắn thiếu khuyết võ công bí tịch, danh sư chỉ điểm. Hôm nay như đã đột phá vậy hiển nhiên đã tự tìm được cơ duyên. Nhân gia không còn có gì cầu ở chúng ta, tất nhiên là sẽ không bao giờ nữa đồng ý như thế điều kiện”.
“Chỉ là không biết người nào trợ giúp hắn đột phá. Hơn nữa nhanh như vậy, xem ra chúng ta còn là đánh giá thấp ngộ tính kẻ này”.
“Ta đoán có lẽ là Linh Ứng tự người, trước đây không lâu không phải Vân Sơn có tin báo Trí Không đại sư đồ đệ Tuệ Vô xuống núi điều tra vụ án Trịnh Quân Thanh sao, so sánh thời gian hẳn là mới đây đã gặp tiểu tử này, thuận tay trợ hắn đột phá.” – Khổng lão nghĩ ngợi nói.
“Hẳn là như thế không sai, sớm biết kẻ này ngộ tính như thế kinh người. Không khó khăn gì liền có thể đột phá Nhị lưu, chúng ta lần trước hẳn tăng mạnh lực lưu lạc hắn.
Haizz, bây giờ nói gì cũng muộn. Thanh Trúc, Sơn thúc có điều tra ra được điều gì về người này sao. Tiền bạc hắn từ đâu mà đến, làm sao có thể ra tay như thế hào phóng?”.
Nghe tiểu thư nhà mình hỏi, Thanh Trúc cũng phạm khó, gãi gãi đầu dưa nhỏ nhăn nhó trả lời:
“Tiểu thư, Sơn thúc điều tra cũng không ra cái gì khác lạ. Hắn Tống Khuyết chỉ làm một quán ăn sáng bán cháo lòng sinh ý, thu nhập phá trời cũng tầm 2-300 lượng một tháng. Là không thể đủ để hắn tiêu sài, nhưng tiền bạc của hắn từ đâu ra đến bây giờ vẫn không có manh mối.
Hơn nữa người này cảnh giác rất cao, mấy lần người của chúng ta đến gần dò xét lập tức đã bị phát hiện. Vì vậy bây giờ Sơn thúc cũng không dám cho người xung quanh dò xét”.
“Ân, làm rất đúng. Đừng để hắn sinh hiểu lầm. Chậc chậc, tính ra cả lần này hắn đã tại Vân Hải Các chúng ta tiêu phí đến 2 vạn lượng bạc, tiền từ đâu ra vẫn là một mê, thật sự là một bí ẩn thiếu niên nha”.
Vân Hi cảm khái làm trong phòng mấy người cũng nhao nhao trầm tư.
......
Thoát được khỏi Vân Hi nữ nhân này dây dưa, Tống Khuyết thở phào nhẹ nhõm. Không còn việc gì hắn liền về dẫn Hùng Bá ra ngoài đi ăn uống áp áp kinh, thật sự hôm nay tinh thần bị tra tấn không nhẹ.
Lưu Ly Vô Cấu Thể môn này thần công quả nhiên không dễ dàng như thế tu luyện, qua lần này hắn cần phải mua sắm mấy quyển phật kinh, tìm chỗ thanh tĩnh nghiên cứu thêm một chút mới được.
Nếu gặp xinh đẹp nữ nhân hồn vía lại lên mây như thế này kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện, môn công pháp này so với xuân dược còn lợi hại hơn.
Hắn cũng thấy bội phục Tuệ Vô đám người, không có ngoại lực giúp đỡ, chỉ dựa một thân nghị lực có thể chống đỡ được, Tống Khuyết phục.
Thực ra hắn nghĩ lệch, Tuệ Vô đám người còn chưa nếm qua sự đời, tỉnh tỉnh mê mê làm gì biết trong đó tuyệt diệu, hơn nữa ngày ngày tụng kinh niệm phật mới có thể hết thảy vô sự. Tất cả cũng là do Tống đại quan nhân ngài biết quá nhiều, nghĩ quá nhiều.
.....
Cả ban ngày, Tống Khuyết cùng Hùng Bá 2 người lang thang đi dạo trong thành ngắm phong cảnh, thưởng thức đặc sắc ẩm thực. Đến khi trời tối mới về đến thuê nhà.
Vừa bước vào khách sạn, đã có người tiến lên bẩm báo Vân Hải Các người tới.
Thấy trong sảnh ngồi Thanh Trúc cô nương, lúc này đang trợn mắt tức giận nhìn hắn mới gãi đầu xấu hổ. Mình hôm nay tâm thần không yên, quên mất Vân Hi hẹn buổi chiều đưa hàng.
“Thật xin lỗi Thanh Trúc cô nương, là tại ta sơ suất không nhớ ra việc giao hàng”.
Lời tiểu thư nhắc nhở hắn còn dám quên không còn một mống, Thanh Trúc tức giận trực cắn nát răng ngà. Nhưng có người lạ ở đây, nàng cũng không tiện phát tác, chỉ trừng mắt hừ hừ kêu:
“Tống công tử để tiểu nữ chờ cũng không lâu lắm, mới 1 canh giờ”.
Một canh giờ cắn rất nặng, Tống Khuyết đỏ mặt xấu hổ gãi đầu:
“Thanh Trúc cô nương bớt giận, là tại hạ sai. Lần này coi như ta nợ cô nương một việc, sau này có gì cần cứ việc mở miệng”.
Hừ hừ, thế còn được. Ít ra một vị thanh niên tài tuấn tương lai hứa hẹn cũng rất đáng giá, Thanh Trúc lúc này mới nguôi giận hỏi:
“Xem như bỏ qua cho ngươi, không biết vị này là?”.
“À, đây là ta huynh đệ Hùng Bá. Hùng Bá, mau ra mắt Thanh Trúc cô nương”.
“Ra mắt Thanh Trúc cô nương”.
Hùng Bá nghiêm mặt tiến lên ôm quyền ồm ồm nói, làm Thanh Trúc hơi kinh hãi lùi lại mấy bước. Dù sao trước mặt người này nhìn qua rất dọa người, da thịt đầy cơ bắp ngăm đen, một thân cao lớn cường tráng. Cánh tay có nàng bắp chân thô, mặt mũi hung dữ khó gần lại để một quả đầu trọc, nhìn là thấy khó dây vào.
“Đi ra kia, hung dữ như vậy làm gì, không thấy dọa sợ Thanh Trúc cô nương sao”.
Nhìn bị Tống Khuyết quát liền khờ khệch cười gãi đầu Hùng Bá, Thanh Trúc liền che miệng phì cười. Quả thật tương phản quá lớn, mặt mũi hung ác khi nãy trở mặt liền ngốc ngốc manh manh, làm nàng khó lòng tiếp thụ.
“Thanh Trúc cô nương đừng để ý hắn, chúng ta ra xem hàng hóa trước”.
“Hì hì hì, được rồi. Tống công tử đi theo ta”.
Theo Thanh Trúc ra đến sân, chỉ thấy nàng chỉ vào một chiếc xe ngựa giữa sân được 4 người canh gác nói:
“Hàng của công tử cần hết thảy ở đây. Chúng ta thu được 200 cây từ 50 đến 100 năm nhân sâm tầm đó. Hơn nữa 300 cân các loại dược liệu khác, đều đặt trên xe, mời công tử kiểm hàng”.
Nghe nàng nói Tống Khuyết hơi kinh hãi:
“Như thế quá nhiều chứ, không biết tốn bao nhiêu?”.
“Hì hì, chúng ta dựa theo giá gốc thu mua tính toán cho công tử ngài. Nên 1 vạn lượng đã đầy đủ, không biết ngày mai công tử trở về bằng đường sông hay đường bộ, để ta thay ngươi sắp xếp?”
Đã bỏ qua cơ hội thu phục Tống Khuyết, Vân Hi cũng không ngại dùng ơn huệ kết giao hắn vị này thiếu niên tương lai sáng lạn. Vì vậy này một xe dược liệu ngoài thị trường giá gần 2 vạn, nàng coi như phá giá bán đổ cho hắn.
Nghe Thanh Trúc nói, Tống Khuyết âm thầm cảm khái đối phương bạo tay, chắp tay trả lời:
“Thay ta cám ơn Vân Hi tiểu thư, ngày mai ta tính đi đường bộ trở về, không biết có tiện đường thương đội?”
Tống Khuyết cũng đã tính kỹ, sợ lúc về gặp Ông Hồng kia nữ nhân dây dưa, tốt nhất là tránh được thì tránh, đi đường núi vất vả chút được cái nhanh chóng lại yên lòng.
“Ngắn hạn chúng ta thương hội không có hàng hóa chuyển đến Thanh Hà, nhưng công tử yên tâm. Mai chúng ta sẽ cho ngươi sắp xếp, chiếc xe ngựa này trước cho ngươi mượn, đợi đến huyện thành trả cho Vân Sơn thúc cũng được”.
Vốn hắn định thu hết đồ đạc vào không gian, nhưng giờ từ chối Thanh Trúc cũng quá lộ liễu, vì vậy chỉ có thể gật đầu đa tạ:
“Vậy đa tạ Thanh Trúc cô nương, lần nữa thay ta chuyển lời cám ơn Vân Các chủ”.
“Hì hì, được rồi. Vậy ta cáo từ, Hùng Bá, xin chào nhé”.
Hùng Bá lập tức toét miệng cười, chọc nàng cười khanh khách như chuông bạc, vui vẻ nhún nhảy rời đi.
Ồ, còn quên hỏi nhân gia đã ăn chưa.
Mình có tính là vắt chanh bỏ vỏ không nhỉ, Tống đại gia xấu hổ sờ đầu nghĩ ngợi. Làm sao dạo này quá tốn tinh lực trấn áp dục vọng, trí thông minh cũng giảm đi thấy rõ, Tống Khuyết buồn rầu nghĩ ngợi.
......
Đêm tối, đang lúc Tống Khuyết cắn thuốc tu luyện. Bên ngoài chợt vang lên những tiếng hỗn loạn, tiếng la hét đổ vỡ chấn vang màn đêm.
Hùng Bá từ phòng bên cạnh cũng lúc này bật dậy, cầm đao lao ra đứng cạnh Tống Khuyết canh gác.
Trong thành có chiến tranh rồi? Oanh động cỡ này trận thế hẳn không nhỏ.
Tống Khuyết 2 người theo nhau ra sân, nhảy lên nóc nhà quan sát. Chỉ thấy nơi xa mấy nhóm nhân mã đang vây quanh 1 chỗ, điên cuồng chém giết. Ánh lửa đốt chiếu rọi sáng rực bầu trời.
Nhíu mày nghi hoặc, hắn lập tức dùng phân hồn thông qua trên trời Tia Chớp hạ thấp độ cao tỉ mỉ quan sát.
Đừng hỏi vì sao hắn lúc nào cũng ký gửi phân hồn, vì Tống đại gia cũng sợ chết nha. Không khéo có người ám sát, phân hồn còn tại hắn còn có cơ hội tiếp tục sống.
Dù chưa biết lúc đó linh hồn hắn còn có thể tồn tại hay không nhưng ít ra đó là một hi vọng. Vì thế nếu không có việc cần, rất ít khi hắn để chủ hồn cùng phân hồn tồn tại ở một cơ thể.
Màn đêm dày đặc, phía dưới người cũng là căng chặt tinh thần chú ý đối thủ. Vì thế to lớn Tia Chớp lặng yên bay liệng trên đầu họ cũng không ai phát hiện ra.
Tuy không nghe được mấy từ, nhưng nhìn người trong sân hắn cũng đã đại khái đoán được sự việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.