Chương trước
Chương sau
Về đến nhà, qua loa giải thích cho Hồng ca đám người, Tống Khuyết lại bắt đầu chú tâm vào tu luyện Lưu Ly Vô Cấu Thể.
2 ngày kế tiếp, người bái phỏng Tống gia có thể nói là nối liền không dứt. Ai cũng muốn thử lôi kéo vị này tân tấn ngôi sao, làm hắn phiền chết đi được.
Dứt khoát dọn ra hung thần ác sát Hùng Bá đứng canh cửa, mình lại tiếp tục trốn trong phòng luyện công.
Phải nói không cười lên Hùng Bá là đủ dọa người, ra tay trừng trị mấy kẻ quấy rồi sau, trước cửa nhà hắn cũng đã thanh tịnh không ít.
Tống đại gia yên tâm tìm hiểu, phần ngoại luyện cũng đã bị hắn xem hiểu kỹ càng.
Theo từng khối da thịt được trọn vẹn rèn luyện, Tống Khuyết cũng ẩn ẩn cảm thấy thấy thực lực bắt đầu đề thăng. Nhưng làm sao trong nhà hết dược liệu, bên ngoại lại bị người chặn cửa khiến hắn không thể ra ngoài mua sắm. Điều này khiến Tống Khuyết mười phần khó chịu.
Tesseract tiến giai, lại đạt được thần công. Vốn nên là bước nhảy vọt về thực lực, làm sao trong nhà hết nhiên liệu, muốn bay cũng không cách nào bay, buồn bực là có thể nghĩ.
Đang định gọi Hồng ca giúp hắn ra ngoài gom chút thuốc bổ thì nghe Hồng ca hô lớn có người tìm hắn.
Hùng Bá tiểu tử này làm ăn kiểu gì không biết, Tống đại gia đang định mở miệng mắng, thấy người tới lập tức vui vẻ.
“Há, Diệc ca. Làm sao ngươi đến đây rồi”.
“Ha ha, làm sao, Tống thiếu hiệp không chào đón”.
“Sao dám, chỉ là hơi bất ngờ. Ngươi hôm nay làm sao có rảnh đến đây”.
“Còn không phải vì tiểu tử ngươi mà tới. Đến huyện thành không mấy ngày đã làm ra động tĩnh lớn như vậy. Trong nhà ta mấy vị trưởng bối cũng là ngồi không yên, này không phải gọi ta về để cùng Tống thiếu hiệp liên lạc tình cảm sao”.
Nghe Diệc ca trêu ghẹo, mấy người đều cười vui vẻ.
“Ha ha, xem ra mặt mũi của ta cũng rất lớn nha. Lâu rồi anh em chúng ta không tụ hội, hôm nay phải thật tốt uống một bữa cho Diệc ca đón gió tẩy trần”.
“Nên là như thế, a Khuyết ngươi hôm nay phải vào bếp trổ tài nấu nướng. Chúng ta đã lâu cũng chưa được nếm thử thay nghề của ngươi” – Hồng ca đối với hắn trù nghệ là nhớ thương sâu sắc.
“Được, hôm nay bảo đảm mọi người ăn thoải mái”.
“Không vội, không vội. Ta còn ở lại đây một thời gian, lúc khác ăn uống cũng được. Trong nhà ta đại bá hôm nay có chuyện muốn bàn cùng a Khuyết nên sai ta đến đây truyền lời. Đợi khi về rồi ăn không muộn”.
Ngô Diệc dù rất muốn cùng các huynh đệ chè chén. Nhưng nhớ trong nhà trưởng bối dặn cũng biết việc nào quan trọng, vội vàng can ngăn. Tống Khuyết cũng là cho đủ Diệc ca mặt mũi, sảng khoái đồng ý:
“Đã trưởng bối cho gọi, vậy chúng ta cũng nên nhanh chóng có mặt. Đợi tối nay ăn cũng không muộn”.
“Ân, vậy để tối nay đi. A Khuyết, nay ngươi định trổ tài món gì để ta đi chuẩn bị”
“Hồng ca ngươi xem tùy ý, còn có một chuyện”.
Tống Khuyết cười nói rồi từ trong áo lấy ra 1 chồng ngân phiếu cho hắn:
“Ngươi giúp ta đi xung quanh hiệu thuốc mua sắm chút lâu năm nhân sâm hoặc thuốc bổ, càng nhiều càng tốt”.
“Trong nhà đã dùng hết rồi sao, các ngươi đám này luyện võ thật sự tốn kém”.
Chung Hồng nhận tiền còn không quên làu bàu. Tống Khuyết cũng chỉ có thể cười lắc đầu rồi cùng Ngô Diệc ra cửa.
Ngoài cửa nhìn thấy Hùng Bá còn đang trợn mắt tận chức gác cửa. Xét thấy tiểu tử này mấy nay bận rộn vất vả, Tống đại gia rất hào phóng cho hắn về phòng nghỉ ngơi.
Mấy người lúc này còn đang canh giữ ngoài Tống gia tìm cơ hội, thấy hắn ra khỏi nhà trong lòng thất vọng, cũng mau chóng giải tán.
Dọc đường đi qua Chiêm gia, lão Chiêm nhìn thấy hắn mà ánh mắt là lạ, vẻ mặt xoắn xuýt muốn há mồm gọi lại. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Tất nhiên điều này Tống Khuyết không hề hay biết, đã sớm chết tâm hắn đã lâu không hề đem sự chú ý đến Chiêm Thắng.
......
Ngô gia,
Trong đại sảnh ngồi mấy người gồm chính giữa 1 vị lão giả, 2 bên 2 vị trung niên đại thúc. Tiếp sau đó chính là Ngô Diệc, Tống Khuyết cùng một người thanh niên, Diệc ca rất nhanh cho các bên giới thiệu.
“A Khuyết, đây chính là gia gia ta, ta đại bá Ngô Thiên cùng ta cha Ngô Bình. Còn vị này là ta biểu đệ Ngô Phàm.
Gia gia, đại bá, cha, đây là của ta huynh đệ Tống Khuyết”.
“Ra mắt lão gia tử, ra mắt 2 vị bá phụ, Phàm ca”.
“Ha ha, chất tử, chúng ta lại gặp lại”.
Ngô Thiên cười lên sang sảng cùng hắn nói, mấy người khác cũng mỉm cười cùng hắn gật đầu xem như chào hỏi.
“Tống huynh đệ, lần trước Diệc ca có nhờ ta tiếp đón ngươi. Nhưng gần đây công việc bề bộn, không thể nhích người mới phải nhờ Quan Vũ tiểu tử đó giúp đỡ. Ngươi chớ để trong lòng”.
Ngô Phàm không biết bị cha hắn dạy dỗ thế nào, lúc này vậy mà khách khí cùng Tống Khuyết giải thích. Trong lòng sáng như gương nhưng Tống Khuyết vẫn là khách khí cùng hắn nói chuyện:
“Phàm ca khách khí rồi, Quan huynh đệ cũng đã nói với ta. Ngươi bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn nhớ tới kêu người đi giúp tiểu đệ, tại hạ cảm kích trong lòng”.
“Ha ha, còn là Tống lão đệ ngươi hiểu chuyện, ta đã nói mọi người cả nghĩ quá mà”.
Không ra được 2 câu, Ngô Phàm lại bày ra một bộ thiên lão đại ta lão nhị như thế lỗ mũi hướng lên trời, đừng nói Tống lão gia, nhà hắn mấy vị cũng không thể nhìn được. Tống Khuyết cũng đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy tùy ý cùng hắn lảm nhảm mấy câu.
Nhìn khẩu thị tâm phi 2 người Ngô Diệc cũng là không nói gì, hơn nữa sâu trong nội tâm đối với biểu đệ hắn cũng lòng mang bất mãn. Chính mình đã nhiều lần nhờ vả, tiểu tử này cũng chính miệng cam đoan hắn mới tin chắc đem Tống Khuyết ủy thác cho hắn.
Làm sao người đã đến nơi này hơn 1 tháng, biểu đệ còn chưa đi qua xem một lần. Nếu không phải lần này Tống Khuyết gây ra động tĩnh quá lớn, hắn hẳn vẫn còn bị lừa gạt đây.
Ngô Phàm tại nơi này nói chung cũng chỉ là nhân vật râu ria, mọi người rất nhanh đem đề tài vòng qua hắn.
Không như Tống Khuyết tưởng, hôm nay chuyện công việc một chữ cũng chưa nhắc đến, Ngô gia mấy vị trưởng bối chỉ là cùng hắn hàn huyên chuyện gia đình, nghe hắn kể thôn quê việc thú sự rồi cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi.
Coi như đây là một buổi gặp mặt gia đình thì chuẩn xác hơn. Tống Khuyết cũng qua đó hiểu được mấy phần Ngô gia gốc gác.
Hóa ra Ngô gia trước đây cũng chỉ là bình dân xuất thân, cho đến đời Diệc ca gia gia Ngô Đại Tráng, lão gia tử cơ may run rủi gia nhập nha môn, sau có vô tình gặp kì ngộ được người truyền thụ một môn nhị lưu võ học Tứ Quý Đao pháp. Từ đó bắt đầu thăng quan tiến chức.
Nhưng không may trong một lần truy bắt đào phạm bị tặc nhân đả thương, từ đó một thân tu vi đạt Tam giai võ giả trì trệ không tiến.
Người tuy là bị thương mà không thể tiếp tục công tác, nhưng quan hệ vẫn còn. Vì vậy đến đời hắn đại bá Ngô Thiên mới có thể xuôi gió xuôi nước, hầu như không gặp trở ngại gì tấn thăng làm Bổ đầu, phụ trách toàn bộ nha môn của Thanh Hà huyện.
Nhà lão Ngô mấy vị cũng đối với Tống Khuyết đó là hài lòng chí cực, mọi mặt tam tính, thực lực đều là thượng giai. Nếu không phải trong nhà chỉ có 1 vị tôn nữ, là chị gái của Ngô Phàm, đã kết hôn. Nói không chừng đã cùng hắn muốn kết làm thông gia.
Tuy vậy buổi gặp mặt cũng rất vui vẻ hòa thuận, tuy chưa từng nhắc tới một thỏa thuận ích lợi nào, nhưng cả 2 bên trong lòng ngầm chấp nhận coi nhau làm thế giao, kết làm đồng minh cộng đồng tiến thối.
Vui vẻ trò chuyện đến quá trưa, Tống Khuyết mới đứng dậy cùng mấy vị trưởng bối cáo từ ra về. Diệc ca lâu ngày không gặp huynh đệ cũng là cùng người trong nhà thông báo một phen rồi cùng hắn rời đi.
..........
Về đến nhà, Chung Hồng lúc này cũng đã mua sắm một đống dược liệu cùng nguyên liệu nấu ăn trở về.
Xem qua đống thuốc bổ, tuy đều là hàng thông thường, nhưng cũng đủ Tống đại lão gia tu luyện mấy ngày, hắn cũng hài lòng biết đủ.
Kêu người đi mời thêm Quan Vũ, Tống Khuyết gọi lên Ngộ Không, một người một khỉ cùng nhau tiến vào gian bếp bắt đầu chuẩn bị.
Đúng lúc này, Hùng Bá từ trong nhà hùng hục chạy tới, toét miệng cười hô:
“Thiếu gia, ta đột phá Tam giai rồi”.
“Đã đột phá, ha ha, tốt. Hôm nay quả thật việc vui liên tiếp”.
Tống Khuyết nghe hắn nói hơi ngạc nhiên rồi cười lớn hô:
“A Hùng, làm tốt lắm. Bản thiếu gia phải thưởng lớn cho ngươi. Nói đi, thích ăn cái gì, hôm nay thiếu gia cho ngươi ăn đủ”.
Đối với việc Hùng Bá đột phá tam giai hắn cũng không hề bất ngờ. Dù sao tiểu tử này tư chất thượng đẳng, đã đến đột phá ranh giới. Hơn nữa còn được hắn cho 2 viên Mãng Cân Đan, nếu còn không đột phá vậy thì tiểu tử này không bị hắn treo lên đánh không thể.
Thực ra Tống Khuyết không biết, nếu không phải hắn mấy nay sai việc, chậm trễ thời gian tu luyện. Hùng Bá đã sớm có thể đột phá, cũng may ngày hôm nay khéo vừa kịp lúc. Hôm nay được cho nghỉ về phòng tu luyện, tiểu tử này liền thuận lý thành chương đột phá.
Dù qua bao nhiêu năm, ăn vẫn là đam mê lớn nhất cuộc đời Hùng Bá. Nghe được tùy ý chọn món, tiểu tử này lập tức trợn lớn 2 mắt, nước dãi tràn ra bên mép. Một bên xoắn não suy nghĩ một bên kể:
“Tốt, tốt thiếu gia. Ta muốn ăn sườn xào chua ngọt, ăn chân giò, ăn thịt bò nướng ....”.
Đầu tuy không quá linh quang, nhưng dính đến ăn là tiểu tử này tuyệt đối thanh tỉnh, một hơi liệt kê ra mấy món sở trường.
"Kítttt kít...” ... “Grào gừ...”.
Sống chung phòng với Hùng Bá 2 đại manh sủng Manh Manh công chúa cùng Husky nghe đến ăn cũng vội vàng đòi phần, thấp giọng gào rú.
“Ha ha, được, sẽ có gà quay, có thịt nướng, đều có, không cần tranh giành”.
Tâm trạng vui vẻ Tống đại quan nhân chính là ai cũng không cự tuyệt. Đối với yêu cầu của bọn chúng không một từ chối. Gọi tới người bên cạnh sai đi mua thêm nguyên vật liệu để phục vụ đám này đại gia.
Lý thẩm trong nhà nghe ngoài sân tiếng cười vội cùng Nhị Nha ra xem. Nghe được tin mừng nàng cũng mừng thay cho Hùng Bá, xắn tay lên tiến vào bếp chuẩn bị phụ giúp Tống Khuyết cùng Ngộ Không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.