Thừa Ảnh thẳng thắn làm theo từng cái được nói, đem dược rắc lên vết thương trên cánh tay mình, coi như xong chuyện. Quay lại đứng bên giường Tề Hạo, sững sờ nhìn thiếu chủ nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy ngày qua, người này ngày càng gầy hơn rồi.
“Đi lấy vải thưa đến đây.” Tề Vũ Hạo mở miệng. Đợi Thừa Ảnh quay lại bên giường, Tề Vũ Hạo chống thân thể ngồi lên, kéo cánh tay bị thương của Thừa Ảnh qua, vén tay áo lên.
“Thiếu chủ?” Thừa Ảnh muốn rút tay về, lại bị Tề Vũ Hạo nắm chặt không buông, còn hung hăng trừng mắt liếc mình.
“Đừng nhúc nhích! Vết thương lại vỡ!” Tề Vũ Hạo một bên quát lớn một bên thả nhẹ lực đạo trên tay, cẩn thận băng bó vết thương cho Thừa Ảnh.
“Nói đi, tại sao mấy ngày nay ta gọi ngươi, ngươi lại không xuất hiện?” Băng kỹ vết thương xong, Tề Vũ Hạo bắt đầu tức giận hỏi rõ Thừa Ảnh.
“Giáo chủ nói, ảnh vệ không thể tùy tiện xuất hiện.”
“Ai bảo ngươi đi làm ảnh vệ hả?!”
“Giáo chủ nói......”
“Không muốn nghe giáo chủ nói nữa! Ta là hỏi chính ngươi suy nghĩ như thế nào!” Tề Vũ Hạo hết sức tức giận.
“Ta, ta nghĩ muốn bảo hộ thiếu chủ thật tốt.”
“......”
“Giáo chủ nói, gần đây mấy tên đạo sĩ võ lâm chính phái đang tề tụ lại, chuẩn bị liên thủ đối phó ma giáo chúng ta.”
“......”
“Ta, ta sợ thiếu chủ bị thương...... Ta...... Ta muốn làm cái bóng của ngươi, theo sát bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi...... A......”
Thừa Ảnh đang nói, liền bị Tề Vũ Hạo ôm lấy cổ, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-lam-cai-bong-cua-nguoi/42841/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.