Nghe thấy ngữ khí thân quen ấy, Nhược Nhất sững người, biết rằng nhất định hắn đã nhớ ra rồi. 
Yêu vân trên mặt hắn và dấu vết trên ấn đường đã mờ đi. Thương Tiêu vẫn là Thương Tiêu ngày trước. Nếu là ngày trước, Nhược Nhất nghe thấy những lời như vậy, cô chắc chắn sẽ lau nước mũi lên người hắn, sau đó nói với vẻ thách thức: “Chàng nghĩ ta có cái gan ấy không!”. 
Nhưng ngày trước, thì rốt cuộc chỉ là ngày trước. 
Sắc mặt giận dữ tan đi, dần dần để lộ vẻ buồn bã, Nhược Nhất hướng mắt nhìn ra xa, nhìn ra thế giới bị ngăn cách bởi mái tóc của hắn, cô nói bằng thanh âm mà ngay cả bản thân cô cũng không nghe rõ: “Đúng vậy, ta không có cái gan ấy”. 
Thương Tiêu sững người, vẫn chưa nói gì, bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ ở ngoài trướng, hai người lập tức sực tỉnh. 
Thương Tiêu thản nhiên đứng dậy, thần sắc bình tĩnh nhưng khóe môi mím chặt thoáng lộ vẻ không vừa lòng: “Vào đi”. 
“Tội lỗi tội lỗi, đã phá rối nhã hứng của hai vị”. 
Nhược Nhất ổn định lại tâm trạng, đứng dậy phủi quần áo. Bỗng thấy khóe mắt nóng lên, một người áo đỏ như lửa đã đứng trong trướng. Chiếc áo bào chói mắt, cổ áo, tay áo đều nạm viền vàng, vạt dưới được thêu chín cái đuôi vàng lấp lánh. So với bộ quần áo lấp lánh chói sáng ấy, điều khiến người ta kinh ngạc hơn chính là dung nhan đẹp đẽ vô cùng của người mặc nó – hắn có đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách, đôi môi mỏng màu hồng đào. Khóe miệng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-den-cuu-chau/204155/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.