Sáng hôm sau. 
“Thái Phùng!”. Nhận thấy có người đẩy cửa phòng mình, Nhan Nhược Nhất lập tức lao ra túm cổ áo kẻ đó. 
“Chào Nhan cô nương”. Hắn bình thản hỏi: “Đêm qua Nhan cô nương ngủ ngon chứ?”, như thể đôi tay trên cổ mình hoàn toàn không tồn tại vậy. 
“Hai trăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”. 
Thái Phùng vẫn mỉm cười, nói: “Chuyện rất đặc sắc, rồi cô nương sẽ biết thôi. Nhưng không phải bây giờ”. Nói xong, hắn không bận tâm tới ánh mắt hung dữ của Nhược Nhất, gọi người tới hầu hạ cô. “Nhan cô nương, hôm nay làm phiền cô rồi”. 
Một canh giờ sau. 
“Nhan cô nương, mời”. Đối diện với gương mặt tươi cười rất đáng ăn đòn của Thái Phùng, Nhược Nhất tức giận: “Nới lỏng dây thừng trói ta ra. Đã nhận lời với ngươi, ta sẽ không trốn”. 
Thái Phùng lắc đầu, chỉ cười không nói. Nhược Nhất hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, “Vì sao?”. 
“Bởi vì chờ chút nữa phải treo lên”. 
Nhược Nhất sững người, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta giải tới thành lầu rồi. Cô nhìn thanh sắt cao chót vót, thường dùng để treo xác tử tù tội ác tày trời ấy mà sầm mặt: “Thái Phùng! Ngươi dám!”. 
Chẳng có gì không dám cả. Nhược Nhất chỉ thấy dây thừng buộc bụng mình thắt lại, bất ngờ thít chặt tới mức cô suýt thì nôn ra. 
Sau khi cô bị treo lên như một lá cờ, Thái Phùng ở dưới cười khì khì nói: “Phiền cô nương rồi”. 
Nhược Nhất rất cá tính “phì” một tiếng trước mặt hắn. Thái Phùng không giận, dẫn một đám tướng sĩ bỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-den-cuu-chau/204152/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.