Thế giới là một mớ hỗn độn.
Gió lạnh buốt giá rít bên tai, giống hệt như khoảnh khắc cô nhảy xuống vách núi. Cả thế giới đều đang xoay chuyển, mang theo bi thương, sau đó rơi vào một đám trần ai. Khói bụi màu xám dần dần tan đi, giữa con đường núi quen thuộc có ba người đứng đó. Võ La, cô, và Thương Tiêu nấp ở chỗ rẽ.
Cô nhìn thấy mình ném một chiếc áo da xuống đất, tức giận bỏ đi.
“Rốt cuộc huynh đã làm cái gì vậy?”. Võ La nhìn Thương Tiêu nhặt áo, nhẹ nhàng phủi sạch bụi, không kìm được hỏi: “Sao tỷ ấy tức giận như vậy?”.
Thương Tiêu mím môi, không nói một lời. Sau khi phủi sạch bụi, hắn lặng lẽ quay người bỏ đi.
“Huynh không đi lên xem xem? Nhược Nhất giấu giấu giếm giếm như thế… Ai da! Đánh muội làm gì?”.
“Không được phép đi”. Tay Thương Tiêu xoay một cái, thi triển tiểu pháp, đá nhỏ bên đường giống như có mắt, đánh liên tiếp lên người Võ La.
“Á… đừng, đừng! Đừng đánh nữa!”. Võ La đỡ lấy một hòn đá nhỏ, nghiêm mặt nói: “Lúc nãy muội cảm nhận được một luồng lệ khí trên người A Nhan. Sự đố kỵ của nữ nhân là đáng sợ nhất. Biểu ca, huynh không sợ tỷ ấy động thủ với Tử Đàn tỷ tỷ sao?”.
“Nàng ấy sẽ không làm vậy”.
“Ồ? Tin tưởng tỷ ấy vậy sao? Đây không phải là tác phong của biểu ca”.
Thương Tiêu ngoảnh đầu nhìn đường núi ngoằn ngoèo, khóe miệng khẽ nhếch, ngữ khí lạnh lùng xen lẫn chút dịu dàng: “Nàng ấy sẽ không làm vậy”.
Dõi theo hình bóng Thương Tiêu biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-den-cuu-chau/204150/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.