Đã rất nhiều lần Nhược Nhất nghĩ rằng: Năm ấy khi Thương Tiêu nhìn thấy mình nhảy xuống từ đỉnh U Đô sơn, nhìn mình gạt tay chàng, thà chết cũng muốn rời xa chàng, rốt cuộc trong lòng chàng cảm thấy như thế nào. 
Là hối hận? Là đau lòng? Hay là nỗi tuyệt vọng luôn theo chàng như hình với bóng? 
Còn bây giờ Nhược Nhất nghĩ, nếu thời gian có thể quay trở lại, cô thà chết thảm một vạn lần chứ không muốn Thương Tiêu trải qua nỗi đau như thế. Người bị bỏ lại mới là người đau khổ nhất. 
Khi Nhược Nhất lảo đảo chạy ra từ trong bóng tối lạnh thấu xương, nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của Thương Tiêu, cô nói: “May mà chàng vẫn còn sống”. Nhưng khóe miệng cô cứng đờ, không thể nở nụ cười. Ngay cả mỉm cười chế nhạo cũng thấy khó khăn. 
Nhược Nhất tự nói với mình, không sao, chàng sẽ bước ra từ trong ma chướng, không sao. 
Lần này Nhược Nhất ngất đi tới tận tối, song nguyệt đã lên rất cao. Lại là hỷ nguyệt. Theo tập tục của Cửu Châu, đây là ngày nên làm việc hỷ, dựng vợ gả chồng. Nhưng bây giờ cô nắm tay Thương Tiêu, cảm thấy người ở ngay trước mắt mà giống như đã tử biệt. 
Nhược Nhất im lặng một lúc rồi lấy hết dũng khí lẩm bẩm: “Thương Tiêu, sinh thần vui vẻ”. Cô đợi rất lâu, đợi Thương Tiêu đỏ mặt, quay sang trả lời cô một câu ngượng ngùng: “Ừm”. Nhưng cuối cùng lại là chính cô tự nói: “Ta, ta biết chàng là người kiêu ngạo. Chàng, thực ra trong lòng chàng rất vui. Ta biết, ta biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-den-cuu-chau/1296598/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.