Cảnh tượng hỗn loạn lướt qua đầu Nhược Nhất, luồng gió như muốn cứa nát cô, những giọt nước bắn lên giống như những thanh kiếm sắc nhọn đâm vào người cô khiến cô hốt hoảng vùng vẫy.
Sau đó Nhược Nhất mất đi ý thức.
Đến khi Nhược Nhất tỉnh lại, bên tai cô là tiếng côn trùng rả rích, trước mắt cô là đống lửa bập bùng chiếu sáng màn đêm. Bên đống lửa có một người đang khẽ cời đống lửa.
“Tiêu hồ ly!”. Nhược Nhất ngồi phắt dậy, toàn thân đau nhức rã rời. Cô ngồi dậy rồi lại nhanh chóng ngã xuống, đau gần chết.
Người ngồi bên đống lửa chậm rãi quay mặt lại, vì ngược sáng nên Nhược Nhất không nhìn rõ mặt hắn. Nhưng nhìn đường nét trên khuôn mặt hắn, Nhược Nhất biết chắc hắn không phải là Thương Tiêu. Nhược Nhất thấy hụt hẫng trong lòng, nhắm mắt nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ngươi là ai? Đây là đâu?”.
Người đó cười nhạo: “Cô hay thật đấy, không biết đây là đâu mà dám liều lĩnh xông vào, cũng không sợ lốc xoáy xé nát cô sao?”.
Lốc xoáy? Nhược Nhất nghe thế, hai mắt bừng sáng nhìn chằm chằm vào người bên đống lửa: “Ngươi muốn nói, đây là hòn đảo trong lốc xoáy đó? Ta đã vào đây rồi! Ngươi đã cứu ta?”.
“Ha”. Hắn cười châm biếm, “Ta làm gì có bản lĩnh đó, người cứu cô là quái – vật có bản lĩnh phi thường”.
Như bị ngữ điệu lạnh lùng của người đó đâm thẳng vào tim, Nhược Nhất nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc: “Chàng… chàng đâu?”.
“Ai biết”. Hắn ném cây củi khô trên tay vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-den-cuu-chau/1296596/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.