“Trẫm lại thấy một mình Mạc Tiệp Dư tự tại cực kỳ.”
Trong lòng Mạc Yên Nhiên dâng lên cảm giác bất lực, đạo lý gần vua như gầncọp trước giờ nàng vẫn biết, chỉ là mỗi khi nàng tùy giá hầu hết là Thẩm Sơ Hàn chiều chuộng dỗ dành, ít khi nào vẻ mặt nghiêm nghị nói nănglạnh lùng thế này, nay hắn sa sầm mặt nói một câu khiến nàng nhất thờisờ không rõ ý gì. Nàng đành cúi đầu không nói gì, dùng sức nhéo lòng bàn tay, cảm thấy mắt ướt ướt mới ngẩng đầu lên. Nàng vừa ngẩng đầu Thẩm Sơ Hàn liền phát hoảng, lại nghe nàng cúi đầu nói: “Hoàng Thượng ngày ngày ở cùng Thục Phi nương nương, thiếp tỳ biết không nên nói những lời này, nhưng mà...” Nàng ngẩng đầu, dáng vẻ như cố ép nước mắt chảy ngược lại, “Nhưng có cách nào đâu, thiếp tỳ nhớ Hoàng Thượng, nghĩ khi HoàngThượng nhàn hạ có nghĩ đến thiếp tỳ hay không, nghĩ Hoàng Thượng ngàymai, hoặc ngày kia có tới liếc nhìn thiếp tỳ một cái hay không. Thiếp tỳ cũng không muốn, nhưng thiếp tỳ có cách nào đâu...” Dứt lời, nàng lạicúi đầu khóc lên.
Thẩm Sơ Hàn vốn đầy bụng bất mãn tới gặp nàng, nay thấy nàng lòng vòng nóisang chuyện khác, lại thấy nàng cúi đầu khóc, nhớ tới dáng vẻ tự donuông chiều của nàng trước mặt hắn mấy ngày trước, cảm giác đau lòngcực, đành ôm nàng dịu dàng dỗ, “Trẫm nào có không nhớ nàng, xem, mới cómấy ngày mà nàng đã ấm ức thế này.”
Nàng níu chặt vạt áo hắn khóc không kịp thở, Thẩm Sơ Hàn càng đau lòng hônnàng, vuốt tóc nàng: “Được rồi, được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-moi-la-sung-phi/172824/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.