Mạc Bình U cười khẩy nhìn nàng: “Có tiền đồ quá nhỉ, uổng làm người nhà họMạc ta. Thục Phi kia sai người gọi Hoàng Thượng đi thì không nói làm gì, nghe nói là Hoàng Thượng tự mình đi. Mạc Yên Nhiên, ngươi đừng tưởngmình ghê gớm lắm.”
Mạc Yên Nhiên trợn trắng mắt trong lòng, hôm nay vốn hướng về phía Hoa Phi, chính ngươi cứ thích đụng lên thì đừng trách ta không nể mặt.
“Mạc Phi nương nương quá lời, thiếp tỳ không có tiền đồ gì nhưng ít ra hômqua Hoàng Thượng cũng lật thẻ tên của thiếp tỳ. Hôm nay người HoàngThượng tâm tâm niệm niệm mặc kệ là ai, nói chung cũng không phải bò từgiường thiếp tỳ xuống để lên giường của Mạc Phi nương nương.”
Mạc Bình U không ngờ Mạc Yên Nhiên lẻo mép như thế, nhất thời còn chưa nghĩ ra phải cãi lại thế nào, lại nghe Mạc Yên Nhiên nói tiếp: “Vậy mới nóiMạc Phi nương nương cũng đừng tự mình đa tình, tưởng Hoàng Thượng để ýngươi nhiều thế nào. Từ khi đám thiếp tỳ vào cung Mạc Phi nương nươnghẳn là đã lâu chưa thấy Hoàng Thượng phải không? Tuy Mạc Phi nương nương còn trẻ tuổi nhưng nên bảo dưỡng đúng lúc mới tốt, chưa nói nhóm thiếptỳ nhỏ hơn nương nương vài tuổi, sau này sợ rằng sẽ có muội muội càngtrẻ tuổi xuất hiện nữa kìa.”
Mạc Bình U giận dữ, thậm chí nàng còn chưa kịp tự hỏi vì sao hôm nay Mạc Yên Nhiên lại chống đối khác thường như thế.
Rồi Mạc Bình U thật sự như Mạc Yên Nhiên nghĩ, một bàn tay quật tới. Làn da Mạc Yên Nhiên vốn mềm mại, Mạc Bình U ở phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-moi-la-sung-phi/172818/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.