Mạc Yên Nhiên dựa trong lòng Thẩm Sơ Hàn, Thẩm Sơ Hàn xoa bàn tay nàng:“Vẫn rất lạnh, có lạnh không? Có cần thêm một lò sưởi nữa không? Hay lấy một cái bình nước nóng?”
Mạc Yên Nhiên lắc đầu, rút tay lại thò vào trong áo hắn: “Luôn cảm thấy tayếu ớt như thế, mùa xuân đến nơi rồi còn lạnh gì nữa. Chỉ là tay luônlạnh thôi, chàng cũng không phải không biết.”
Thẩm Sơ Hàn ủ tay nàng trong ngực, ôm chặt nàng hơn một ít: “Yên Nhiên, nàng không thích những nữ nhân mới vào hôm nay?”
“Không phải, chỉ là nhóm người mới tuổi còn trẻ thôi, ta chưa đến mức bực bộivì bọn họ.” Trong giọng nói nàng lộ ra sự ngạo mạn và nũng nịu.
Hoàng Đế cười cười: “Vì sao hôm nay nàng lại mở miệng giữ lại Tống Thường Chi kia?”
Mạc Yên Nhiên không đáp, dựa vào Hoàng Đế gần hơn một chút. Hoàng Đế chỉnghĩ nàng mệt mỏi nên không nhắc lại nữa, ôm lấy nàng nhẹ nhàng nhắmmắt. Hắn không biết, Mạc Yên Nhiên đang nhớ tới bản thân khi mới vàocung ba năm trước. Khi đó cũng có một Mạc Yên Nhiên, nhưng người sủngquan hậu cung không phải cô gái này.
Đang mùa cây cỏ đâm chồi nảy lộc, Mạc Yên Nhiên ngồi trên xe ngựa nhà mình,nghe tiếng vó ngựa cộp cộp đi thẳng tới cửa cung, thậm chí một khắctrước khi đến cửa cung nàng còn chưa phải là Mạc Yên Nhiên. Thế nhưngkhi nàng bước xuống xe, thật sự đặt chân nên mặt đất nơi này, nàng không nhịn được thấy trước mắt đen kịt, suýt chút nữa ngất xỉu. May mà thị nữ bên cạnh đỡ lấy nàng: “Tiểu thư, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-moi-la-sung-phi/172813/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.