Sắc mặt Thư Anh trắng bệch, nàng ta lập tức trượt khỏi ghế quỳ xuống đất,dập đầu với Mạc Yên Nhiên: “Di Phi nương nương bớt giận, chuyện mạo phạm nương nương ngay cả nửa chuyện thần thiếp cũng không dám làm.” Thânmình nàng ta run rẩy, châu hoa trên đầu cũng rung lên, nàng ta không dám ngẩng đầu, chỉ dùng tư thế hèn mọn nhất nằm rạp trên đất, “Nương nươngbớt giận, nương nương bớt giận.” 
Mạc Yên Nhiên lại làm như không cảm thấy mình nên bớt giận, “Ta bớt giậnkhông nổi.” Nàng hừ một tiếng, “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta chưanói chuyện này cho bệ hạ. Nếu hắn không cẩn thận nhớ ra có một người như ngươi, còn biết ngươi làm chuyện ngu xuẩn gì, chỉ sợ không dễ nóichuyện như ta đâu.” 
Hoàn toàn không nghe nàng ta giải thích, chỉ bảo nàng ta nhận tội, như thếlàm sao được, Thư Anh nói hai câu, “Nương nương khai ân, thần thiếp thật sự chưa từng làm mấy việc này, thần thiếp chỉ thấy Lãng Chiêu Dung lẻloi tha hương nên không đành lòng, vạn lần không có ý đồ châm ngòi. Xinnương nương làm chủ.” 
Mạc Yên Nhiên cười, “Ta tới đây không phải để nghe ngươi nói những lời này, Chiêu Viện nương nương thông minh như vậy, đoán thử xem ta đến đây vìcái gì.” 
Thư Anh giương mắt nhìn nàng, thấy trên mặt nàng đầy ý cười nhưng đôi mắtlại trong vắt, không có một chút ý cười. Hôm nay Mạc Yên Nhiên tô son đỏ tươi, nhếch môi cười làm cho người ta cảm thấy nổi da gà, trong đầu Thư Anh nhanh chóng suy tính, cố gắng đoán ý đồ của Mạc Yên Nhiên. Khi nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-moi-la-sung-phi/1633594/quyen-3-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.