Gần đây xảy ra vài chuyện lớn, trong đó bao gồm Lục Viễn Thư đại thắng khải hoàn hồi triều, khiến Lục Thanh Vu tăng lên không ít khí thế. Ngẫunhiên ở ngự hoa viên đụng tới, nàng ta luôn diễu võ dương oai, chỉ caokhí ngang, nhưng chuyện này không chứng minh nàng có thể tùy tiện làmcàn trước mặt Mạc Yên Nhiên, bởi vì Mạc Thiệp Cung lại được thả ra, dùsao không bắt được lỗi gì cụ thể, tỷ muội Mạc gia ở hậu cung lại rấtđược sủng ái, đặc biệt là Mạc Yên Nhiên. Nhưng Mạc Yên Nhiên không chấp nhận lý do này, nàng không cố gắng làm gì choMạc gia, nếu thật sự vì lý do này thì là nhờ Mạc Bình U nhờ vả không ítnơi. Nghĩ lại cũng đúng, nàng cười miễn cưỡng, bây giờ chỉ cần nhắc tớichuyện liên quan tới Di Chiêu Nghi thì tất cả đều dễ nói. Lại nói về Lục Thanh Vu, nàng không phải đặc biệt để mắt tới Mạc Yên Nhiên, nàng cố chấp cho rằng Mạc Yên Nhiên thượng vị nhanh như vậy nhất địnhliên quan tới Mạc gia. Tuy Mạc Thiệp Cung lại lên triều một lần nữanhưng Lục Viễn Thư càng được Thẩm Sơ Hàn coi trọng, đây là chuyện thựckhông thể tranh cãi, cho nên trong lòng nàng có vài phần xem nhẹ Mạc Yên Nhiên. Cố tình Mạc Yên Nhiên luôn không chịu hành động theo lẽ thường. Có vài lần đụng mặt ở ngự hoa viên, trong đó có một lần nàng ta nằm trênghế mềm, trong tay cầm hờ cần câu, phía sau có thái giám giương ô chenắng, nhìn như không hề quan tâm cá có cắn câu hay không, tay kia cònđang cầm tiểu thuyết để đọc. Thấy nàng tới gần Mạc Yên Nhiên liếc sang, còn chưa chờ Lục Thanh Vu tới gần đã mở miệng trước, “Lục Tu Nghi miễn lễ nhé.” Suýt chút nữa khiến nàngnghiến răng, vốn Mạc Yên Nhiên ở dưới một cấp đã không có biểu hiện gìtôn kính, nay tới trên đầu lại càng ngang ngược. Lục Thanh Vu cười cười, vẫn vén váy thi lễ, “Di Chiêu Nghi thật có hứng trí, trời nóng như vậy còn ra ngoài câu cá.” “Dù sao ở trong cung cũng không có việc gì làm, giương ô che nắng, nay mặttrời đã xuống núi cũng không nóng lắm. Ngược lại Lục Tu Nghi còn hứngtrí hơn, đi ra dạo vườn cơ à.” Nàng để cuốn tiểu thuyết trên tay xuống,hai tay đều nắm cần câu, không để mắt tới Lục Thanh Vu chút nào, “À,nghe nói Lục đại nhân đánh thắng trận đã trở về, vậy phải chúc mừng LụcTu Nghi. Có điều bây giờ đã đi khắp nơi khoe khoang nhà mẹ đẻ lợi hạithế nào có vẻ hơi nóng vội rồi.” Vẻ mặt Lục Thanh Vu cứng đờ, “Chiêu Nghi nương nương trước nay tư tưởngcao hơn chúng thần thiếp, thần thiếp không rõ thần thiếp có gì phảivội.” Mạc Yên Nhiên nghiêng mặt nhìn nàng ta nở nụ cười, “À, vậy thì không vội.Mặt trời còn chói chang lắm, đừng phơi cháy đen làn da mềm mại của LụcTu Nghi, mau về đi.” Lục Thanh Vu thật sự muốn hộc máu, “Làn da của nương nương mới vô cùng mềmmại, thần thiếp người nhỏ lời nhẹ, chỉ muốn khuyên một câu.” Nàng chỉchỉ hồ cá, “Cá chép trong này chỉ để nhìn, ăn vào sợ là hương vị khôngtốt, nếu nương nương thích ăn cá không ngại bảo ngự thiện phòng chuẩn bị ít cá xích lân cho nương nương, hương vị cũng không tệ.” Dám nói Mạc Yên Nhiên không có kiến thức, hiện giờ nhà mẹ đẻ nàng ta đangđược coi trọng nên nói những lời này không coi là ngông cuồng. Mạc YênNhiên lại không chịu nhận một chút nói móc, nàng chậm rì rì xách cần câu đứng lên, cái móc câu thẳng tắp phản chiếu ánh nắng mặt trời cực chóimắt. Mạc Yên Nhiên lung lay cần câu đưa tới trước mặt nàng ta, nhìn sắc mặt LụcThanh Vu ngày càng khó coi, “Thế bản cung mới nói Lục Tu Nghi rất khó đi lên trên, vì sao cơ chứ?” Nàng rung mạnh hơn, vốn đứng gần nên lúc nàykhông ít nước từ trên dây cước bắn lên người Lục Thanh Vu, cố tình hômnay nàng ta còn mặc màu trắng, thế nên chút nước này nhìn có vẻ cực bẩn. “Người ta câu cá để tĩnh tâm dưỡng khí ngưng thần, chỉ có Lục Tu Nghi ngươinghĩ tới thỏa mãn ham muốn ăn uống.” Nàng đưa cần câu cho tiểu thái giám bên cạnh, “Học một chút đi, đừng có cả ngày cho rằng mình giỏi giangthế nào, hậu cung này có nữ nhân nào không có bối cảnh, chỉ có ngươi lợi hại nhất chắc?” Nàng ném khăn tay lên người Lục Thanh Vu nàng ta cònkhông bắt được, “Khăn này thưởng cho Lục Tu Nghi, không cần thỉnh an,bản cung đi trước.” Nói đoạn liền dẫn một đoàn người khí thế rào rạt bỏ đi, nhìn tốc độ cựcnhanh nhưng Mạc Yên Nhiên đi đầu tiên lại từng bước chậm chạp, giống như nghĩ kỹ rồi mới đi. Lục Thanh Vu nhìn vài vết bùn trên người mình, suýt chút nữa hét lên, mất một lúc lâu mới khống chế được bản thân, nắm chặt khăn của Mạt Yên Nhiên giậm chân nói, “Hồi cung.” Nhưng lần này Mạc Yên Nhiên cũng phạm một lỗi, nàng trở về cung Trường Tínmới nhớ ra. Mạc Yên Nhiên làm việc cẩn thận, cung nữ bên cạnh cũng vậy,bình thường đồ dùng trên người không có ấn ký nào chứng minh là xuấtphát từ chỗ nàng. Có điều hôm nay khăn nàng dùng thì có, đó là khăn nàng dùng khi học thêu để thêu hầu bao cho Thẩm Sơ Hàn, phía trên có thêumột chữ Khanh nho nhỏ, để lại chỗ người khác dù sao cũng không tốt. Tuy nàng ý thức được điểm này nhưng khi đó đã ném lên người Lục Thanh Vu,làm gì có chuyện lấy lại, nếu sai người đi đòi khó tránh khỏi sẽ đồn đại Mạc Yên Nhiên nàng keo kiệt thế nào, ngay cả một cái khăn cũng tiếc. Nghĩ phiền, dứt khoát dùng bữa tối xong liền ngủ sớm. Khi Thẩm Sơ Hàn đến thì nàng đã ngủ say, hắn có chút ngạc nhiên, trong lúcthay quần áo hỏi người bên cạnh nàng, “Xảy ra chuyện gì mà ngủ sớm vậy?” Thư Nhu tính toán dưới đáy lòng một lúc mới hàm hồ đáp, “Chiều nay khi câu cá ở ngự hoa viên chủ tử đụng phải Lục Tu Nghi.” Hắn chau mày, gần đây Lục Thanh Viên cư xử có phần mất đúng mực, nhưng vìcó liên quan tới Lục Viễn Thư nên hắn không tiện phạt nàng ta, cứ để như vậy, không ngờ dám ức hiếp Mạc Yên Nhiên. Nói thật, Thẩm Sơ Hàn quá xem nhẹ sức chiến đấu của Mạc Yên Nhiên, cũng tại đáy lòng hắn cảm thấy Mạc Yên Nhiên tuổi còn nhỏ, bình thường nàng ương ngạnh kiêu ngạo trong mắt hắn đều là cô gái nhỏ làm nũng thôi, chỉ là một chút làm càn không đáng nhắc đến. Cho nên bất kể có chuyện gì hắn luôn sợ nàng sẽ chịu thiệt,dù Mạc Yên Nhiên ít khi bẩm báo tới chỗ hắn thì hắn cũng phải giám sátcẩn thận, luôn sợ nàng không vui. Càng đừng nói sau khi hắn biết tâm ý của bản thân, nào còn chịu nổi nàngchịu ấm ức, bảo hắn ngay lúc này biếm Lục Thanh Vu xả giận cho nàng hắncũng không chút do dự. Lúc hắn vào chăn, nàng giống như cảm nhận đượcdựa vào lòng hắn, trái tim hắn càng mềm nhũn, không tin vì một Lục Thanh Vu mà Lục Viễn Thư dám làm trái ý hắn. Buổi sáng khi thức dậy Mạc Yên Nhiên cũng tỉnh, hắn nhìn sắc mặt nàng khôngtốt lắm tưởng rằng nàng vẫn bực mình chuyện hôm qua, muốn dỗ dành nàng,“Lục Thanh Vu làm nàng khó chịu à?” Thật ra Mạc Yên Nhiên chỉ hơi bực mình khi mới thức dậy, đầu còn đang mơmàng, nghe lời hắn nói mới chậm rãi phản ứng lại, dùng khóe mắt lườm hắn một cái, đầu còn chưa quay sang. Hắn thì cho rằng nàng thừa nhận, muốnnhéo má nàng, “Đừng không vui, trẫm xả giận cho nàng nhé? Hạ phân vị của nàng ta được không?” Mạc Yên Nhiên giờ mới nhận ra ánh mắt nghiêm túc của hắn, chậm rãi nở nụcười, “Đang êm đẹp hạ phân vị người ta làm chi? Người ta có làm gì đâu.” Thẩm Sơ Hàn lại chỉ quan sát biểu cảm của nàng, thấy nàng hơi dịu lại mớinói tiếp, “Còn không sai nữa à? Khiến nàng khó chịu là sai lầm lớn rồi.” Hắn chậm rãi tới gần nàng, “Nàng là bảo bối của trẫm, sao có thể đểngười ngoài chọc giận được.” Trong phòng còn nhiều người như vậy, tóc hắn cũng chưa buộc lên xõa phía sau, khom người tới nói chuyện với nàng khiến biết bao nhiêu người nghethấy, dù da mặt nàng dày thì cũng sắp bốc cháy rồi, nàng đẩy hắn mộtcái, “Nói linh tinh gì vậy, nàng ta không chọc giận ta, chàng cũng đừnglàm rộn, chẳng phải phụ thân nàng ta vừa mới thắng trận trở về sao?”Nàng hừ một tiếng, “Chàng làm vậy sẽ khiến phụ thân người ta giận chết,còn tưởng đánh thắng trận trở về là chọc giận chàng đấy. Hơn nữa, nàngta không đủ trình độ chọc giận ta, chàng còn chưa gặp nàng ta đấy thôi,gặp rồi có khi lại kể tội ta ấy chứ.” Hắn cười chỉ vào mũi nàng, “Nàng làm gì người ta mà người ta kể tội nàng?” Mạc Yên Nhiên phất phất tay không thèm để ý, “Chuyện nữ nhân ấy mà, bệ hạmau vào triều đi.” Thẩm Sơ Hàn thật sự yêu chết bộ dạng này của nàng,bắt lấy tay nàng hôn một cái. Mạc Yên Nhiên được sủng mà kiêu làm rấtthuần thục, lập tức rút tay về, “Còn chưa rửa tay này, chàng cũng thậtlà, mau đi đi, cẩn thận lại muộn.” Không ngờ rằng tin tức Lục Thanh Vu tấn vị đến nhanh như thế. Khi tin về LụcViễn Thư truyền tới kinh thành Mạc Yên Nhiên đã chuẩn bị nghênh đón tintức Lục Thanh Vu tấn vị, không ngờ nhanh hơn nàng nghĩ, gần như Lục Viễn Thư vừa bước vào Cần Chính Điện tin tức từ phía Thẩm Sơ Hàn đã truyềnra, thăng làm Lục Phi. Mạc Yên Nhiên nghe tin tặc lưỡi một cái, nếu không tin tâm ý của Thẩm SơHàn đối với mình, nàng thực sự sẽ cho rằng hắn nâng Lục Thanh Vu để tátmặt mình ấy chứ. Lúc trước nàng mới tấn Tần vị, Lục Thanh Vu người ta đã thẳng tắp lên cửu tần làm Tu Nghi; giờ nàng mới được thăng làm ChiêuNghi, có thể nho nhỏ đè Lục Thanh Vu một lát, còn chưa thở ra một hơi,đảo mắt người ta đã lên làm phi đè nàng một đầu. Mạc Yên Nhiên tỏ vẻ vô cùng không biết nói gì, hơn nữa cực kỳ bất mãn trước mặt Thẩm Sơ Hàn, “Lúc trước đã nói đừng vội thăng vị phân của ta, để ta để dành, để dành đủ rồi thì thăng một lượt, tấn thẳng đến tứ phi hoặclà Di Phi gì đấy, như vậy ngay cả nàng ta là Lục Phi cũng không thể đèlên ta được. Mấy ngày trước ta còn khiến nàng ta mất mặt kia kìa, ta đây mặc kệ, tóm lại mấy ngày này ta không ra ngoài, để nàng ta bắt được còn không vén tay áo ức hiếp ta một trận à.” Thẩm Sơ Hàn bị nàng làm cho buồn cười, “Nói chuyện với Hoàng Đế bệ hạ kiểugì thế, nàng cho là đang ra ngoài chọn mua cái gì à, còn tứ phi, phi vịđặt bên miệng.” Mạc Yên Nhiên hất tay hắn, “Là lang quân thường thường tới hậu cung chọnđến chọn đi như chọn đồ mới đúng, bày một loạt thẻ tên chỉ chờ chàng hợp ý thì lật kia kìa, ta đây mới động mồm động mép thôi, làm sao dám sovới lang quân.” Thẩm Sơ Hàn ôm nàng lập tức bị nàng đẩy ra, “Nóng lắm, cách xa một chút.” Hắn thở dài, “Nàng thật là, ngày đó ta nói muốn hạ phân vị nàng ta thì nàng không chịu, giờ lại ghen.” Mạc Yên Nhiên giơ chân, “Ta ghen chỗ nào, ta chỉ không thích người ta lúcnào cũng đè lên ta thôi, nàng ta gặp lang quân muộn hơn ta nhiều, vậy mà ta cảm thấy ta là tấm chắn mà lang quân dựng lên cho nàng ta, mọi thứchĩa về phía ta, được lợi luôn là nàng ta.” Thẩm Sơ Hàn bật cười, “Rõ ràng mọi chuyện chĩa vào nàng ta, được lợi là nàng mới đúng.” Hắn lại vỗ mặt nàng, “Nàng tức giận với nàng ta làm gì, LụcViễn Thư người ta chỉ có một nữ nhi đã đưa vào cung rồi, nay hắn lậpcông chẳng phải sẽ chiếm chút lợi lộc cầu ân điển cho nữ nhi của hắn?Nàng thì không giống, vì trẫm thích nàng, không thích nàng bị khinh bỉmới thăng vị cho nàng, cho dù bây giờ nàng là Bảo Lâm cũng không phảisợ.” “Nàng là Khanh Khanh của ta cơ mà, ai dám khiến nàng ấm ức.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]