Mưa đã dần ngưng, khi nhóm Thái Y chạy tới thì trời đã hơi xám trắng, quacả đêm sắc mặt mọi người đều không tốt, nhất là Đức Phi, gương mặt nàngta trắng như tờ giấy, Thẩm Sơ Hàn ý bảo nàng ta về trước, nàng ta khôngtừ chối được liền trở về. Nàng vừa đi liền có rất nhiều người cũng xinvề, Thục Phi vốn muốn ở lại Thẩm Sơ Hàn cũng đuổi nàng về. Khi đi nàngta nhìn thoáng qua Mạc Yên Nhiên, Mạc Yên Nhiên nhìn tới nàng hơi nở nụcười, Mạc Yên Nhiên có thể đoán được nàng đang nghĩ gì, nhất định đangnghĩ quả nhiên có chút khác biệt đây. Mạc Yên Nhiên cũng nhếch khóe môi, bà đây khác biệt vậy đấy, thì sao?
Bọn họ chẩn đoán đi chẩn đoán lại với Đại hoàng tử đã ngừng thở rất lâu,còn lấy máu, sau đó Y Chính Thái Y Viện mới quỳ gối trước mặt Thẩm SơHàn, “Thưa Hoàng Thượng, tử trạng của Đại hoàng tử quả thật có chút kỳquái, chúng thần dùng cách lấy máu phán đoán Đại hoàng tử e là trúngkịch độc.”
“Có chẩn ra là độc gì không?”
“Thưa Hoàng Thượng, thân thể Đại hoàng tử đã lạnh, mạch đã mất, thần không dám phán đoán loại độc.”
“Có phải câu vẫn không?”
Y Chính dường như giác ngộ được điều gì, chuyển qua thì thầm với mấy Thái Y khác một lúc mới quay lại: “Thưa Hoàng Thượng, theo miêu tả bệnhtrạng vừa rồi của Đại hoàng tử mà nói thì rất có khả năng là câu vẫn,nhưng còn cần…”
Hoa Phi lần nữa đứng thẳng dậy, đụng đầu một cái, vết thương trên trán nàng ta chưa bôi thuốc, nay máu đã dần ngừng, chậm rãi khô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-moi-la-sung-phi/1633523/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.