"Nương nương, Hoàng Thượng đã sắc phong cho Di Tần thành Đức Phi rồi." A Hạ, cung nữ tâm phúc của nàng vội vàng chạy vào báo.
Nữ nhân xinh đẹp thân vận cung trang chỉnh tề, thần sắc hơi tối lại. Đoạn, nàng với tay lấy chén trà bên cạnh, thổi nguội nguội, hồi lâu mới nói: "Cũng đành vậy."
"Nhưng nương nương..." A Hạ ngẩng mặt nhìn nương nương của mình, cắn môi cúi đầu nói tiếp: "Hoàng Thượng lại ban Phượng Hà Cung cho Đức Phi."
Choang...
Lần này, Tử Kỳ đã không thể bình tĩnh thêm nữa, chén trà trong tay nàng rơi xuống đất vỡ tan: "Ngươi nói...là ban Phượng Hà Cung cho nàng ta?"
"Dạ."
Mạc Tử Kỳ sau khi nghe được đáp án này, sắc mặt trắng bệch. Môi đỏ hồng he hé như có lời gì muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, quay lưng bước vào phòng….
Tất cả những lời năm đó người đã nói chẳng hay người có còn nhớ?
Tình thiếp vẫn luôn một lòng không đổi cớ sao chàng lại phụ?
Hồi ức năm xưa tràn về như thác đổ, bắt đầu từ lần đầu tiên nàng gặp người ấy.
oOo
Bảo An là cô gái 15 tuổi của hiện đại, nàng vô duyên vô cớ mà xuyên không tới Ân Điệp Thi Quốc, trở thành một thai nhi vừa mới sinh ra.
Nàng là nhị tiểu thư của Mạc gia, được đặt tên là Mạc Tử Kỳ, con của thị thiếp.
Năm 13 tuổi, nàng lần đầu tiên gặp Ân Mạc Thần.
Tiểu cô nương 13 tuổi vận y phục màu hồng phấn rực rỡ đang đuổi theo một con thỏ nhỏ.
“Nhị tiểu thư, người chạy chậm thôi” A Hạ thở hồng hộc, mệt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-moi-la-duy-nhat/179157/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.