Nhìn Mạc Tử Kỳ dường như đang có chuyện ngẫm nghĩ, Tuệ Ly cong môi, nhẹ nhàng nói: “Có thể cho tôi biết, cô là ai được không?”
Câu hỏi bất ngờ từ Tuệ Ly kéo thần trí của nàng trở lại. Nàng nhìn cô gái quốc sắc thiên hương trước mặt, đáp ngắn gọn: “Hoàng Quý Phi.”
Tuệ Ly nhướn mày, giọng điệu bình thản: “Ồ.”
Sau đó, lại nói tiếp: “Đi trước.”
Nàng có chút ngờ ngệch. Nhìn theo bóng Tuệ Ly ly khai, nắng chiều đổ lên người cô ấy, bóng lưng nhuộm đầy vẻ cô độc.
Tuệ Ly đi ra đến cửa chùa, bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa, người đánh xe nhìn thấy cô, gọi: “Cô nương.”
“Đến Mỵ Anh.” Vừa nói vừa nhảy vào trong xe. Mỵ Anh, cũng chính là Mỵ Anh Va Quốc. Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay là chuyện ngoài dự đoán của cô, khiến cô đột nhiên có chút thay đổi kế hoạch.
“Dạ.” Người đánh xe đáp một tiếng, tiếp đó là tiếng xe ngựa lọc cọc, lọc cọc.
oOo
Sông Yên Ấn:
Vô số tiếng động xen lẫn vào nhau. Kế sách cắm cọc trên sông, thực sự có hiệu quả. Lúc này, thủy triều đã rút, từng đoàn thuyền lớn của Mông Sát A đều vướng vào cọc nhọn. Tiếng giáo mác, tiếng hò hét, tiếng kêu thê lương, tiếng người rơi xuống nước cứ vậy trộn lẫn vào nhau, nước sông cũng nhiễm một màu đỏ nhạt.
Ân Mạc Thần lúc này đứng trên nóc nhà gần sông, thu toàn bộ cảnh tượng bên dưới vào mắt. Nhìn quân ta thừa thắng xông lên, trong lòng hắn lại nghĩ tới người đã “bày” ra kế sách này, Mạc Tử Kỳ.
Ân Mạc Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-moi-la-duy-nhat/1566552/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.