Bình tĩnh suy nghĩ lại, Sở Hạ Nghi hiện tại cũng không biết làm thế nào, giờ cũng chỉ đành đợi chờ.
Theo tình tiết thông thường thì hẳn trước khi An Dung được thả, thủ phạm chắc chắn sẽ gây thêm một vụ án nữa.
Đừng hỏi tại sao cô biết, kịch bản thông thường đều là như vậy cả.
Nghĩ thông suốt điểm này rồi, Sở Hạ Nghi cảm thấy tâm trạng mình cuối cùng cũng có chút buông lỏng. Lúc này cô mới vào mạng xã hội. Hai ngày nay tất bật lo đủ thứ chuyện, ngay cả thời gian cầm điện thoại cô cũng chẳng có.
Mạng xã hội vẫn sốt xình xịch thông tin về cô, chưa từng hạ nhiệt. Trong nháy mắt, An Họa cô đây từ một diễn viên hạng C vọt thẳng lên hạng A.
Các chuyên viên chỉ số truyền thông âm thầm đánh giá, cuối cùng đạt thành thống nhất, ngôi vương bảng xếp hạng chỉ số truyền thông tháng này chắc cũng chẳng lọt vào tay ai ngoài An Họa.
Chỉ một thông báo, giờ đây người người nhà nhà đều biết tới cái tên An Họa.
Tuy nói cô nổi tiếng như thế, nhưng lại là có tiếng mà không có miếng!
Đây là điều khiến Sở Hạ Nghi có chút bực bội. Hiện giờ vẫn không có nhãn hàng nào mời cô quay quảng cáo hay làm người đại diện.
Nói cho cùng thì dù sao hiện tại An gia đang thời kỳ lung lay, cô không có cái hợp đồng nào cũng dễ hiểu.
Một phút rảnh rỗi hiếm hoi, Sở Hạ Nghi mới nhớ, gần đây Hệ thống rất ít khi mọc lên.
Hừ, nghĩ đến con hàng này là lòng lại trào tức giận!
Không phải tại nó thì giờ cô đã yên ổn đi tạo nghiệp tiếp rồi. Không có nó, giờ cô vẫn là đại tiểu thư An gia, An gia giờ vẫn như mặt trời ban trưa.
Đều tại con hàng đó hết!
Rõ ràng cô là một ký chủ rất có trách nhiệm, nhiệm vụ nhận được thì nhất định sẽ hoàn thành, không chút lười biếng. Vậy mà nó còn dám vô sỉ mặt dày nhét tình tiết vào!
Nhắc tới tình tiết, Sở Hạ Nghi bỗng hứng thú muốn đi tìm nữ chính.
Hiện tại nam chính đã lộ mặt, cũng không biết nữ chính của vị diện này - Hà Doanh đang lăn lộn ở phương trời nào nữa.
Sở Hạ Nghi vừa nảy ra ý niệm đi tìm nữ chính, thì lập tức William Kỳ gọi tới. Cô nhanh chóng bắt máy:
"Có chuyện gì sao?"
"Hà Doanh." Bên kia William Kỳ tựa hồ đang tìm kiếm gì đó, Sở Hạ Nghi nghe thấy tiếng gõ bàn phím rất rõ ràng. Đột nhiên hắn nói ra tên nữ chính khiến cô có chút không thông.
"Nữ chính làm sao? Không phải xuất hiện rồi đấy chứ?" Hiện tại kịch bản đã thay đổi quá nhiều. Dựa theo hiệu ứng cánh bướm, nếu nữ chính có xuất hiện cũng không phải chuyện quá bất ngờ.
"Hung thủ của vụ án năm 1969, là ba cô ta." William Kỳ nói.
Sở Hạ Nghi có chút giật mình xen lẫn tò mò, tuy vậy giọng cô vẫn ung dung bình thản tựa như sớm đã biết: "Tại sao anh biết?"
"Chúng ta trao đổi đi?" William Kỳ không vội trả lời câu hỏi của cô mà hỏi một câu khác.
"Tên thật của cô." William Kỳ lập tức nói ra ý định của mình.
Sở Hạ Nghi có chút bất ngờ, không nghĩ yêu cầu của anh ta lại đơn giản vậy. Cô không chần chừ nói: "Sở Hạ Nghi."
Tên vừa nói ra, liền nghe thấy bên kia William Kỳ khẽ cười, rồi lập tức nói rành mạch sự việc cho cô.
Năm 1967, bà nội của Hà Doanh - hay chính là mẹ của ba cô ta, ở tuổi 42 mang thai.
Khi đó trong nhà Hà Sính - ba Hà Doanh đã có hai người con trai. Mà bà nội Hạ Doanh thì luôn mong có một đứa con gái. Mòn mỏi mong chờ, thời gian chậm trôi, chẳng ngờ đến năm 42 tuổi thì lại có thai.
Một ngày giữa năm 1968, bà nội Hạ Doanh hạ sinh đứa con gái tại trạm xá.
Trong lúc cả nhà đang vui mừng, thì trạm xá bỗng vang lên tiếng súng liên miên không dứt.
Trong cơn xả súng loạn xạ đó, bà nội Hạ Doanh cùng đứa con gái vừa chào đời chưa đầy một tiếng đã bị đạn bắt chết.
Khi đấy Hà Sính ở đó, tận mắt chứng kiến cả quá trình.
Cứ tưởng vậy là đã đủ bi kịch, nào ngờ em trai Hà Sính - Hà Siêu trên đường đi tới bệnh viện thì đi ngang qua một ngôi trường tiểu học. Có mấy đứa bé chạy ra bên ngoài đường chơi đá bóng, Hà Siêu vì vậy mà phải phanh gấp xe. Chiếc xe máy ngoặt hẳn vào lề đường, những đứa bé vì cú phanh gấp này nên được an toàn.
Nhưng Hà Siêu thì không may mắn như vậy.
Lúc ấy có chiếc xe tải chạy ngang qua, tốc độ rất nhanh, trong khoảnh khắc ấy đã cán chết Hà Siêu.
Ba của Hà Sính, vợ và con gái cùng đứa con trai thứ đột ngột qua đời, lập tức lên cơn đột quỵ, sau mười lăm ngày thì cũng chính thức buông tay trần thế.
Khi đó, Hà Sính đã 27 tuổi.
Hà Sính trong lòng tràn đầy bi thương tiếp tục sống.
Một tháng sau, vụ nổ súng loạn xạ cuối cùng cũng có kết quả. khi ấy là một tổ chức thuộc xã hội đen truy sát Chiêu Dương. Chiêu Dương này vì khi ấy chạy vào trạm xá, lại ẩn nấp ở cây bàng già ngay trước cửa phòng sinh của mẹ Hà Sính, dẫn đến bọn truy bắt hắn ta nổ súng vào nơi đó, bởi vậy dẫn đến bi kịch.
Chiêu Dương, cũng chính là một trong những chiến hữu, nguyên lão của An gia.
Bởi vậy, mùa xuân năm ấy - 1/1/1969, Hà Sính bắt tay với đám người xã hội đen, bắt cóc con trai Chiêu Dương đòi tiền chuộc.
Đám xã hội đen này, sau lần truy sát Chiêu Dương không thành, đã sớm bị giết mất non nửa nhân số. Cũng vì vậy mà trong lòng sáu tên còn lại càng thêm oán hận Chiêu Dương.
Thế nên, Hà Sính kết hợp với sáu tên đó, bắt cóc con trai Chiêu Dương.
Hà Sính hiển nhiên đã đem mọi lỗi lầm đổ lên đầu Chiêu Dương, mà quên mất kẻ trực tiếp giết mẹ mình và em gái vừa mới sinh của mình là ai.
Đòi được tiền chuộc 5 tỉ đô la, Hà Sính và sáu tên đồng bọn chia nhau, Hà Sính lấy một tỉ.
Nhóm bắt cóc thành công chạy trốn.
Hà Sính ngoài việc truy được nguồn gốc vụ nổ súng dẫn đến cái chết của người thân mình năm ấy, còn truy được cả cái xe tải đâm chết Hà Siêu.
Xe tải đó là của Hạ Minh - người này cũng chính là ba của Hạ Anh - nạn nhân trong vụ việc du thuyền năm ấy.
Khi đó, chiếc xe tải đó là đi xử lí những tài liệu đen tối, nên mới đi vội vàng như vậy. Và cũng chính vì thế, mới cán chết Hà Siêu.
Trùng hợp làm sao, trường tiểu học J lại là trường mà Hạ Minh khi còn là trưởng phòng xây dựng vào năm năm trước đề xuất xây lên.
Mà mấy đứa trẻ chơi đá bóng bên ngoài đường, cũng chính là học sinh trường tiểu học J.
Hà Sính bị oán hận làm mờ mắt, cho nên cài bom vào trường tiểu học.
Còn cài bom đúng cái canteen mà An Dung tài trợ...thì thật sự chỉ là trùng hợp.
Tiếp đến vụ việc cuối cùng - du thuyền phát nổ.
Hà Sính cải trang thành phục vụ, bí mật đem bom lên du thuyền. Bom được đem lên chất trong những thùng gỗ, để xếp dưới tầng kho của du thuyền. Mấy cái thùng gỗ đó, đồ nghề đáng ra phải đựng chỉ là mấy thứ thức ăn hoa quả dự trữ.
Khi du thuyền cập bến, Hà Sính cho bom phát nổ.
Còn về cái vali của Hạ Anh trôi cách du thuyền không xa, cũng là Hà Sính đã sớm trộm lấy, sau khi cho du thuyền nổ thì ôm theo vali ra, thả vali trên biển rồi bơi trở về.
Cái vali đó, quả thực là trong tiệc sinh nhật Hạ Anh cách đây không lâu, An Dung ba cô đã tặng.
Lúc nghe sự thật này, Sở Hạ Nghi cũng chỉ im lặng.
Không biết nên nói gì, cũng không biết nên bình luận gì, chỉ hỏi làm sao anh ta biết.
William Kỳ nghe thấy cô hỏi, hả hê nói, giọng có chút ý cười: "Bất kể việc đao to búa lớn gì đều liên quan đến nhân vật chính."
Nghe tới đây, Sở Hạ Nghi lập tức ngộ ra.
Mọi sự kinh động trời đất đều lấy nhân vật chính làm trung tâm.
Mà vụ án năm 1969 này, nam nữ chính lại chẳng có ai làm nghề cảnh sát. Nếu họ làm cảnh sát, thì vụ án này chắc chắn là để họ phá.
Nhưng họ lại không phải cảnh sát, nên vụ án này cũng chỉ có thể có liên quan tới họ.
Mà từ sự liên quan này điều tra, thì quả thực muốn tra ra cũng rất dễ dàng.
Sở Hạ Nghi tâm tình hoàn toàn buông lỏng. William Kỳ nói, mọi sự anh ta đã ẩn danh gửi cho cảnh sát rồi, không lâu sau có lẽ ba cô sẽ được thả.
Nghĩ tới đây, cô lại thấy nhẹ cả người.
Vươn vai với gương mặt khoái trá, cuối cùng cuộc sống cũng quay về quỹ đạo ban đầu của nó rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]