Khi Cụ mở cửa, muốn cho người nhà thấy sự thay đổi của mình thì lại phát hiện trong nhà không có ai?
Hắn tìm từng phòng, phòng bếp cũng tìm nhưng cả bóng người cũng không có.
“Lạ thật. Sao lại không có ai? Không phải bây giờ đều nên ở nhà sao? Đi đâu hết rồi?” Cụ khó hiểu gãi đầu.
Nhưng trong thoáng chốc hắn nghĩ không ra nên dứt khoát ra ngoài tìm. Vừa lúc hắn cũng có hình người, đi ra ngoài cũng tốt. Mọi người trong bộ lạc sẽ dõi mắt theo hắn, cho họ tận mắt nhìn thấy hắn đã có hình người! Giống như họ!
Ra khỏi cửa, hắn thấy thứ gì cũng đều tuyệt vời giống như trước kia chưa bao giờ thấy rõ thế giới thật sự. Chưa đi được bao xa hắn đã thấy hàng xóm chồn đất già. Cụ rất tự nhiên chào hỏi ông ấy: “Chào bác Tây! Xin hỏi bác có thấy Tiêu Liêu đi đâu không?”
Chồn đất già xoay người híp mắt đánh giá Cụ một lượt rồi chỉ về phía y quán của Liễu Phong, chậm rãi nói: “Cậu ấy hả? Ban nãy tôi có gặp, nói thằng nhóc Cụ uống hết thuốc trong nhà rồi, xong đi về phía đó.”
“Ồ, được. Cháu biết rồi, cháu cảm ơn bác!” Cụ lễ phép gật đầu cảm ơn chồn đất già.
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Chồn đất già cười ha hả phất tay.
Chỉ là Cụ còn chưa đi được bao xa lại nghe ông ấy thở dài cảm thán: “Đây lại là người muốn nhìn lén tiểu Á Chủng nhà Để à? Chậc, chậc, chậc. Là người thứ mấy rồi? Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mo-nha-tre-o-di-the/3474341/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.