Chương trước
Chương sau
Khi Cụ mở cửa, muốn cho người nhà thấy sự thay đổi của mình thì lại phát hiện trong nhà không có ai?

Hắn tìm từng phòng, phòng bếp cũng tìm nhưng cả bóng người cũng không có.

“Lạ thật. Sao lại không có ai? Không phải bây giờ đều nên ở nhà sao? Đi đâu hết rồi?” Cụ khó hiểu gãi đầu.

Nhưng trong thoáng chốc hắn nghĩ không ra nên dứt khoát ra ngoài tìm. Vừa lúc hắn cũng có hình người, đi ra ngoài cũng tốt. Mọi người trong bộ lạc sẽ dõi mắt theo hắn, cho họ tận mắt nhìn thấy hắn đã có hình người! Giống như họ!

Ra khỏi cửa, hắn thấy thứ gì cũng đều tuyệt vời giống như trước kia chưa bao giờ thấy rõ thế giới thật sự. Chưa đi được bao xa hắn đã thấy hàng xóm chồn đất già. Cụ rất tự nhiên chào hỏi ông ấy: “Chào bác Tây! Xin hỏi bác có thấy Tiêu Liêu đi đâu không?”

Chồn đất già xoay người híp mắt đánh giá Cụ một lượt rồi chỉ về phía y quán của Liễu Phong, chậm rãi nói: “Cậu ấy hả? Ban nãy tôi có gặp, nói thằng nhóc Cụ uống hết thuốc trong nhà rồi, xong đi về phía đó.”

“Ồ, được. Cháu biết rồi, cháu cảm ơn bác!” Cụ lễ phép gật đầu cảm ơn chồn đất già.

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Chồn đất già cười ha hả phất tay.

Chỉ là Cụ còn chưa đi được bao xa lại nghe ông ấy thở dài cảm thán: “Đây lại là người muốn nhìn lén tiểu Á Chủng nhà Để à? Chậc, chậc, chậc. Là người thứ mấy rồi? Người trẻ tuổi, người trẻ tuổi.”

Sau đó Cụ đứng tại chỗ, mặt mày đen kịt, đôi mắt còn lóe ra sự hung ác thuộc về dã thú. Hắn siết chặt nắm đấm, hung tợn nghĩ: “Tôi chỉ mới bị đập ngất chốc lát mà họ gấp như vậy sao? Tiếc là bây giờ tôi có hình người rồi. Tuy rằng không biết chuyện gì nhưng tôi của hiện tại, thậm chí là trước kia cũng không kém các người!”

Sau đó hắn lạnh mặt, hùng hổ chạy về phía Tiêu Liêu bên kia. May là hắn cao, chân dài, nếu không sẽ phải biến thành hình thú chạy tới nơi đó.

“... Này này, em đừng đi! Anh chỉ muốn nói với em rằng anh rất thích em, anh muốn thử với em. Làm bạn cũng được.” Một thú nhân chặn trước mặt Tiêu Liêu.

“Này! Không phải đã nói là chúng ta cùng nhau tiếp xúc trước sao? Sao anh lại nói ra trước?”

“Đúng vậy! Anh nói làm gì?”

“Lỡ như dọa em ấy chạy mất thì sao?”

Mặt khác ba thú nhân đứng một bên nghe thú nhân kia nói thì mất bình tĩnh.

Mà Tiêu Liêu lại càng mất bình tĩnh.- Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu chỉ đi lấy thuốc thôi mà! Sao lại bị bốn thú nhân chặn đường tỏ tình?

Cậu là một thằng con trai thẳng mà lại bị bốn sinh vật giống đực chặn đường tỏ tình?

Cho dù cậu từng tưởng tượng được người ta tỏ tình nhưng giới tính của đối phương cũng không phải là nam. Huống chi còn là thú nhân không được coi là thuần nhân loại.

Mặc dù cậu biết những chuyện này cực kỳ bình thường ở thế giới này nhưng cậu vẫn luôn coi mình là người ngoài vòng. Tiêu Liêu chưa từng nghĩ sẽ có người tỏ tình với mình, lại còn là kiểu mở đầu bằng việc chặn đường. Thật sự là… Không thể tin được!

Tiêu Liêu thầm gầm gừ điên cuồng! Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ tìm đàn ông, hơn nữa lại còn trong thế giới này. Cho dù cậu thật sự tìm đàn ông thì đó cũng chỉ có thể làm 01 cả đời. Cơ thể nhỏ bé của cậu thì có thể trên cơ ai? Kiều Kiều à? Không tính cậu ấy.

1dùng để chỉ tương đương với nữ, cũng chính là người nhận.

Ngay khi vẻ mặt Tiêu Liêu khóc không ra nước mắt nhìn họ cãi nhau, muốn đi lại không dám đi thì chợt bị người nào đó kéo tay sang một bên. Thậm chí vì động tác quá đột ngột khiến túi thuốc cậu ôm trong ngực rơi xuống đất.

Vẻ mặt Tiêu Liêu lo lắng, đưa tay về phía mấy túi thuốc rồi hét lên: “Nè, thuốc của tôi!”

Sau đó cậu lại rơi vào lòng ngực người đó với tư thế rất ngớ ngẩn. Mặt cậu dán vào lồng ngực người ta, sát đến nỗi cậu cảm nhận rõ được hai khối hai khối cơ ngực rắn chắc đầy đặn kia! Cậu trợn mắt như sắp biến thành gà chọi, ngay cả tay cũng cứng đờ, thậm chí còn quên thở.

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói vô cùng quen thuộc nhưng giọng điệu lại chưa từng nghe qua... Hộ thực2?

2(护食): nghĩa là giữ cho riêng mình, không muốn để người khác chạm đến.

“Các người làm gì vậy? Muốn làm gì? Tôi còn ở đây thì đến lượt các người quyết định sao?”

Giọng nói này trầm thấp từ tính, giọng điệu hống hách, độc đoán.

Nhưng... Người này là ai vậy? Hắn nói vậy là có ý gì?

Tiêu Liêu trong ngực hắn ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn quai hàm góc cạnh rồi tới đôi môi mỏng và sống mũi thẳng tắp, còn có đôi mắt quen thuộc kia.

Cái này… Sao lại quen mắt vậy? Giọng nói cũng quen thuộc.

Thật ra không chỉ có Tiêu Liêu mà bốn thú nhân khác cũng ngẩn ngơ giống cậu. Không hiểu sao quần chúng đang ăn dưa hóng chuyện lại có một người chạy tới.

“Anh là ai? Ai cho anh ôm em ấy?”

“Nếu chúng ta giống nhau thì cạnh tranh công bằng. Sao anh lại hớt tay trên như vậy? Thả em ấy ra!”

“Đúng vậy! Bỏ tay của anh ra! Cạnh tranh công bằng!”

“Buông tay nhanh lên! Nếu không chúng tôi sẽ cùng nhau bao vây tấn công anh. Nếu là thú nhân thì thẳng thắn chút đi!”

Dường như bốn thú nhân kia chướng mắt hành động của Cụ. Mà Tiêu Liêu được nhắc nhở cũng chợt tỉnh táo. Mẹ ơi! Cậu đây là đang trong tư thế thẹn thùng dựa vào ngực người ta? Vừa rồi lại còn ngẩng đầu đánh giá hắn? Xong rồi, chắc chắn hình ảnh của cậu trong mắt người khác chính là bị mê hoặc bởi thứ “tốt đẹp”!

Vì thế Tiêu Liêu giật mình dùng sức đẩy Cụ ra rồi lui về phía sau mấy bước dài. Cậu xoay người nhanh nhẹn nhặt túi thuốc trên mặt đất lên, cúi đầu muốn chạy. Cậu chọc không nổi vậy còn không được trốn sao? Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!

“A Kiều!” Cụ vội vàng giữ chặt Tiêu Liêu, sốt ruột giải thích với cậu: “Tôi là Cụ mà.”

Cụ chỉ vào mặt mình, vừa cố gắng giải thích cho cậu vừa chớp mắt ra hiệu.

Hả? Cái gì? Hắn là Cụ? Không thể nào, phải không?

“Không thể nào! Cụ là hình thú! Sao anh có thể là anh ấy?” Tiêu Liêu thận trọng đối diện với Cụ trong chốc lát, sau đó điên cuồng lắc đầu phủ nhận.

“Tôi… Tôi… Tôi thật sự là… Là Cụ. Không tin cậu xem!”

Sau đó Cụ biến thành một con báo hoa khổng lồ, quần áo vừa mặc không lâu lại bị rách thành vải vụn.

Hình thể đó, màu sắc đó, hoa văn đó, đôi mắt đó… Hả?

Thật đấy!

Tiêu Liêu lập tức nhào tới chỗ Cụ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Thật sự là anh, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!”

Đó có phải là Cụ thật không?

Bốn thú nhân và những người vây xem đều trợn tròn mắt. Không phải hắn còn đang hôn mê sao? Sao bây giờ không chỉ tỉnh lại mà còn có hình người? Không giống trước đây!

“Sao bỗng nhiên Cụ lại biến thành thú nhân bình thường?” Người vây xem bên cạnh xì xào bàn tán.

“Nào có chuyện bình thường. Tôi vừa thấy anh ta còn tai và đuôi.”

“Đúng vậy. Tuy bình thường hơn trước nhưng vẫn không giống thú nhân bình thường.”

“Vậy còn hiếu thắng hơn loài thoái hóa trước đây.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Tiêu Liêu kích động đánh giá Cụ từ trên xuống dưới. Tuy rằng hình thú vẫn là con báo kia nhưng Tiêu Liêu vẫn rất kích động, cậu cảm thấy rất mới lạ. Mặc dù cậu không hề nhìn ra hình thú hiện tại của Cụ đặc biệt ở đâu nhưng cậu lại không kiềm chế được muốn nhìn hắn.

Thật sự nhìn không ra nên cậu cũng từ bỏ. Tiêu Liêu nhìn vải rách tả tơi trên mặt đất thì hơi đau lòng và tiếc nuối. Có thể là vì cậu không thấy rõ dáng vẻ của Cụ lúc mặc bộ đồ này, cũng có thể là vì cậu không tỉ mỉ nhìn kỹ khuôn mặt của Cụ.

Nhưng không đợi Tiêu Liêu và Cụ phản ứng, những người xung quanh đều dần tiến lại gần chắn trước mặt mấy thú nhân kia. Có người hỏi: “Cụ, sao anh lại biến thành như vậy?”

“Đúng vậy, đúng vậy. Sao lại biến từ chủng thoái hóa thành như này?”

“Có phải vì bị đập không?”

“Có không ít người bị đập mà. Sao tôi chưa từng thấy ai thay đổi?”

“Cũng đúng. Hay là do… Không phải bị đập?”

“Không phải anh ta còn ngủ nửa tháng sao? Chẳng lẽ là ngủ thật à?”

“Có lý. Làm gì có người bình thường nào ngủ lâu như vậy.”

Trong lúc thảo luận, họ còn đưa ra vài câu hỏi.

Đột nhiên Cụ có dự cảm không lành, hắn nhìn họ chỉ cảm thấy bồn chồn, lông tóc dựng hết cả lên.

Tiêu Liêu thấy thế thì xoa lông cho hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cụ, anh sao vậy? Sao lông dựng lên thế?”

“A Kiều, lát nữa cậu phải mau chóng nhảy lên lưng tôi, chúng ta mau đi thôi. Tôi có dự cảm không lành.” Cụ hơi quay đầu, vừa cảnh giác nhìn đám người kia vừa nói với Tiêu Liêu.

“Hả? Cái này… Thật ra… Thật ra tôi cũng có dự cảm không lành. Nhìn họ khí thể đùng đùng, tôi cũng hơi sợ.”

“Vậy chúng ta mau về thôi, ở lại càng lâu càng tệ.”

“Được.”

Cho nên Tiêu Liêu và Cụ định như vậy thì vội vàng nhân lúc không ai để ý, Tiêu Liêu thuần thục trèo lên lưng Cụ. Chờ sau khi Tiêu Liêu ổn định, Cụ ba chân bốn cẳng chạy rất nhanh.

Người tinh mắt thấy thì sốt sắng hét lên: “Này! Sao hai người lại đi?”

Mấy thú nhân đang đắm chìm trong công cuộc tìm nguyên nhân Cụ tỉnh lại vừa nghe thế thì ngẩng đầu theo phản xạ nhưng chỉ thấy báo Cụ chạy đi và bóng lưng vững vàng của Tiêu Liêu.

Sau đó họ đồng thanh hô: “Này! Quay lại đây! Còn chưa nói chuyện rõ ràng mà!”

Giọng Tiêu Liêu xa xa truyền tới: “Xin lỗi! Hôm nay chúng tôi không tiện giải thích với mọi người. Cụ vừa mới tỉnh lại, muốn tìm tôi về…”

Dù có nói chữ 'nhà' ra thì cũng không ai nghe rõ, vì họ đã chạy rất xa rồi.

Vừa đến nhà, Tiêu Liêu đã gấp gáp muốn xem hình người của hắn nhưng bây giờ hình người của hắn trần trụi. Không còn lông như trước kia, không mặc gì cũng được. Thế nên hắn phải đến phòng của Để lấy một bộ đồ của cha ra, ăn mặc xong xuôi mới ra ngoài gặp Tiêu Liêu.

Hắn lấy một bộ đồ mới, thấy không khác với bộ đồ mình vừa mặc là bao nên trực tiếp mặc vào. Quần cũng là quần âu như cái ban nãy, áo là áo thun cổ tròn màu sắc kỳ lạ bắt mắt, chân thì mang giày của cha hắn.

Tiêu Liêu vừa thấy Cụ thì không kiềm chế được tiến lên cẩn thận đánh giá.

Đầu tiên cậu nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Mày kiếm thẳng tắp, hàng mi trên con ngươi màu hổ phách vừa dài vừa dày, sống mũi cao ngất, đôi môi mỏng, đường nét góc cạnh rõ ràng. Tóc nâu ngắn gọn gàng sạch sẽ, lại phối hợp với vẻ mặt hơi lạnh lùng của hắn.

Chậc, tuyệt vời! Đúng chuẩn một anh chàng vừa đẹp vừa ngầu!

“Dáng vẻ này của anh mà ra ngoài thì chỉ sợ mấy tiểu giống cái và tiểu Á Chủng chết mê chết mệt mất thôi. Đẹp như thế đến cả tôi còn muốn ngắm.” Tiêu Liêu đi vòng quanh Cụ, sau đó sờ cằm trêu ghẹo nói: “Anh và chú Để trưởng thành đều đẹp như vậy. Tôi có thể tưởng tượng được sau này anh sẽ được hoan nghênh cỡ nào, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi. Anh vừa giỏi, vừa đẹp, tính cách lại dịu dàng. Chậc chậc chậc chậc chậc, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của quần chúng.”

Sau đó cậu lại nhón chân sờ tai tròn nhỏ trên đỉnh đầu Cụ, tay kia thì kéo đuôi hắn. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cụ, Tiêu Liêu cười nói: “Chỉ là tai và đuôi làm ảnh hưởng đến khí chất lãnh đạm của anh. Nhưng mà cái này gọi là tương phản đáng yêu, cũng rất hấp dẫn người khác.”

“Vậy cậu có thích không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.