Chương trước
Chương sau
“Ớt này ăn không tồi.” Thành Man cầm hai xiên thịt được nướng chín, vừa ăn vừa nướng, sau đó thỉnh thoảng nhìn đám người Liễu Phong, lần này hắn đang nướng rau.

“Ừ.” Động tác của Để a cha cũng y như vậy, gặm thịt nướng, nhìn Lan Loan, trên tay tiếp tục nướng xiên mới.

Nghe được câu trả lời có lệ của Để, Thành Man trong lòng trợn mắt, giả vờ nghiêm túc, thực ra trong lòng không biết đang vui đến mức nào đâu, ngươi biểu đạt ra một chút cho ra xem thì chết à? Giả vờ!

“Đại Phong à, tuy rằng á thú ngươi mang về rất lợi hại, rất giỏi giang, nhưng mà, vẫn thua một chút so với nhà ta.” Sơn đột nhiên nhỏ giọng nói rồi làm biểu tình cao ngạo với Cụ.

Cụ rất khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Kiều Kiều quả thực rất ưa nhìn, bộ dáng mảnh mai còn biết lo cho gia đình, nhưng nếu so sánh hai người, ngươi thấy Tiêu Liêu kém chỗ nào?”

“Ai nói hai người họ? Ta đang nói hai chúng ta.” Sơn trừng mặt, vội vàng phản bác.

“Ngươi có nói rõ ràng là hai người chúng ta sao?” Cụ trừng mắt nhìn lại.

“Được rồi, được rồi, ta sai ta sai, ý của ta là hai người chúng ta.” Sơn hỏi trốn tránh xin tha, sợ Cụ một lời không hợp sẽ lao tới.

“Ngươi nhìn đi, ngươi so với nhà ta quả thực hơi kém, Kiều Kiều kia cũng coi như được ta nhặt về, cũng là ta từ trong nước cứu lên, hiện tại hắn đã là bạn lữ của ta ba năm rồi, mà ngươi thì sao?” Sơn liên tục liếc mắt về phía Tiêu Liêu bên kia, “Ngươi đã đem người ta về nhà được ba tháng rồi, còn giúp hắn nhiều như vậy, vậy mà ngươi vẫn là cái bộ dáng nát bét, không chút tiến triển gì thế?”

Cụ nghẹn lời, mạnh mẽ đáp lại: “Ai cần ngươi lo, chỉ có ngươi mới nói vậy thôi!”

Còn giơ lên que nướng trong tay, uy hiếp Sơn, dọa Sơn trốn đến sau lưng đại ca hắn, nhưng miệng còn nói không ngừng: “Ta có thể nói với anh! Con gấu thợ mộc gần nhà ngươi không có tâm tư gì tốt cả, hắn rảnh rỗi liền đi xum xoe, nếu không phải ta nhờ cha ta phân công công việc cho hắn, nói không chừng hắn đã …”

“E hèm!” Thành Man liếc xéo Sơn, dọa hắn sợ tới mức vội vàng im lặng, thầm nghĩ: Nếu không phải ngay từ đầu A Phong thích thằng nhóc con nửa đen nửa trắng này, nhất quyết muốn mang nó về nuôi, ta sao có thể nuôi ra một tên nhóc vạ miệng như này? Cái gì cũng nói được, ta là đứng đắn phân công việc, ai bảo đấy là đáp ứng mong muốn thằng nhóc khờ khạo này, kể cả hắn là con ta cũng không được, ta chính là một tộc trưởng uy tín, công bằng và chính trực!

Đại Xuyên không nói lời nào, lẳng lặng giả vờ nghiêm túc nướng thịt, trên thực tế là đang xem kịch, thực ra đứa em trai khác loài này, bình thường cũng không phải nói không biết lựa lời như vậy, chỉ có khi trước mặt người thân mới có thể lộ ra dáng vẻ không có đầu óc như thế, có điều cái này rất thú vị.

“Dù sao, nói thế nào thì nhị ca ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, Đại Phong nhà ta là một con báo tốt như vậy mà, đúng không?” Đôi mắt của Sơn lại bất giác liếc qua bên đó, cũng không biết là đang ra hiệu Tiêu Liêu cho Cụ, hay là đang nhìn hai bảo bối nhà hắn.

Cụ tuy khong hài lòng lắm với việc Sơn vạ miệng, nhưng cũng biết Sơn đang quan tâm mình, sau đó cúi đầu hạ mi, dùng gương mặt con báo làm ra bộ dáng khiêm tốn mời ngươi nói, đáp: “Ừm, ta hiểu, ca.”

Lần đầu tiên được đối xử như vậy Sơn cảm thấy không thể tin được, cho nên hắn rất phấn khích, muốn hét lên để bày tỏ niềm vui của mình, nhưng vừa mở miệng thì đã bị ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Để a cha dọa nghẹn trở về.

Quỷ mới biết dưới ánh mắt nhìn như bình tĩnh kia cất giấu cái gì a!

Thế là Sơn bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, dập tắt nhiệt huyết và phấn khích, được được được! Ta im lặng, im lặng còn không được sao? Một đám đều nhìn ta với ánh mắt đáng sợ như vậy, cho rằng ta không sợ hả? Cho rằng gan ta lớn lắm chứ gì? Hừ! Ta liền an tĩnh nướng thịt, nướng xong không cho các người ăn, tất cả đều cho Kiều Kiều nhà ta ăn!

Bên này nhóm thú nhân không tìm thấy đề tài, trầm mặc một cách quỷ dị, tay và mắt đều vận động – tay dùng để nướng thịt, còn mắt… không biết có bao nhiêu phần để trên xiên thịt nướng, dù sao thoạt nhìn thì bọn họ thật “nghiêm túc” vây quanh bếp lửa hồng hồng, nướng những xiên thịt thơm phức.

So với nhóm thú nhân, vài người bên kia có đề tài không tồi giúp kéo gần quan hệ của mọi người – đề tài đó là mấy cây ớt được Tiêu Liêu đào lên mang về.

“Cái này là ớt, nhìn thì không có gì nổi bật, nhưng quả của nó lại có tác dụng rất thần kỳ, toàn bộ cây đều không khác gì so với thực vật thông thường, khác với hạt tiêu, trên cây có rất nhiều lá gai cũng có một mùi rất giống với quả của nó, mà ớt vừa không có mùi lẫn hương vị đặc biệt, chỉ là quả khi mọc ra lại khác hẳn với cây của nó.” Tiêu Liêu ngồi xổm cạnh cây ớt giải thích cẩn thận cho đám người tò mò trước mặt.

“Ta vậy mà không biết ngươi mang thứ này về khi nào, từ khi ngươi tới, trong nhà hết thảy đều giao cho ngươi làm, những chuyện nhỏ này ta thật sự không chú ý tới.” Lan Loan cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Liêu.

Chính là việc Lan Loan ngồi xổm xuống như kích hoạt một phản ứng dây chuyền kỳ lạ nào đó, Liễu Phong, Kiều Kiều và Bắc Mộc cũng ngồi xổm xuống, tư thế ngoan ngoãn chuẩn bị nghiêm túc nghe Tiêu Liêu giới thiệu.

Tiêu Liêu hiểu ý cười, cho bọn họ xem những cây ớt còn sống.

“Đây là cây ớt mà ta đào về, lúc di dời nó đã mọc mấy bông hoa nhỏ rồi, cho nên hiện tại chúng ta có thể thấy trên đó đang kết ra những trái ớt nhỏ.” Tiêu Liêu dùng ngón tay chi mấy trái ớt non, “Ta thử qua rồi, loại ớt này rất cay, xét thấy mọi người đều là lần đầu ăn ớt, cho nên ta không dám cho nhiều, sợ các ngươi không quen.”

“Đừng nhìn nó bé tí, nhưng uy lực không nhỏ đâu, nếu như không cẩn thận bị nước của nó bắn trúng tay chân hoặc tứ chi, thân thể còn tốt, chỉ bỏng rát đau đớn một thời gian, rồi sẽ từ từ hồi, nhưng nếu chẳng may bị dính vào mặt thì có chút nguy hiểm.” Tiêu Liêu vỗ mặt mình nói: “Mặt so với tay thì yếu ớt hơn nhiều, tay còn đau, càng miễn nói nói đến mặt, đặc biệt là bắn vào mắt lại càng đau, đau hơn nhiều so với lúc bị đánh, mắt không mở ra được, sưng đỏ, nước mắt chảy ròng ròng, một lúc cũng không khá hơn.”

Sau đó Tiêu Liêu lại tự hỏi rồi nói, “Ừm, lúc đi săn chúng ta cũng có thể dùng nước ớt để đối phó với con mồi mà chúng ta không thể đánh lại được, tùy theo mắt chúng ở đâu mà hất, chẳng qua kích thích chúng đau đớn lên thì chúng sẽ phát điên, đến lúc đó trốn xa chút, sau đó tìm thời cơ chém một nhát mất mạng, hoặc chúng có thể bỏ chạy để thoát thân.”

Tiêu Liêu nói xong ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc.

“Hả? Làm sao vậy? Trên mặt của ta có cái gì sao?” Tiêu Liêu theo bản năng sờ sờ mặt mình, thiếu chút nữa bị xiên tre trong tay đâm vào.

“Không, chúng ta chỉ thấy ngạc nhiên thôi, ngươi có thể nghĩ đến việc dùng ớt để hỗ trợ đi săn, mà chúng ta chỉ nghĩ đến việc ăn nó mà thôi.” Liễu Phong dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau miếng thịt dầu mỡ trên mặt cậu, lại vỗ vỗ cậu, “Đứa trẻ ngoan, phương pháp tốt như vậy, chú Liễu của ngươi sẽ không bạc đãi ngươi.”

À, đây, ta cũng chỉ đứng trên vai người khổng lồ mà thôi, nếu không phải có người từng dùng nước ớt làm vũ khí, cậu cũng không nghĩ tới thứ này cũng làm vũ khí được. Chỉ là lời này cậu không thể nói ra, chỉ có thể khiêm tốn cười xòa.

* “đứng trên vai người khổng lồ” là biết học hỏi và tận dụng những thành tựu đã có để vươn lên.

“Ớt này vẫn là do Cụ phát hiện, bên kia còn rất nhiều, nếu các ngươi muốn có thể đào vài cây mang về, lúc nào ăn thì hái, ăn không hết có thể phơi khô hoặc rang để bảo quản, hơn nữa ớt khô có thể xay thành bột, ngâm với dầu nóng làm dầu ớt, khi muốn ăn có thể thêm một ít, hoặc cũng có thể dùng để ngâm giấm gì đó, dù sao cũng có rất nhiều cách ăn.”

Ngay khi Tiêu Liêu cảm thấy mình không còn gì để nói, cậu lại nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, cái này quá nóng, ăn nhiều sẽ dễ nhiệt, nứt nẻ miệng, như vậy, các ngươi uống trà để hạ hỏa là được, ví dụ như trà hoa cúc, kim ngân gì đó, hạ cô thảo cũng được.”

Sau đó bọn họ liền nghe thấy giọng nói của Để từ xa truyền tới: “Xem xong rồi sao? Xem xong thì quay lại ăn gì đó đi, nếu để lạnh thì không ăn được nữa.”

“Ồ! Về ngay đây!” Lan Loan đáp một tiếng, quay đầu nói với những người khác nói: “Chúng ta mau đi ăn gì đi.”

“Được.”

“Ừm.”

Mấy người mỗi người một vị trí - - một người vừa đứng cạnh ai đó vừa ăn, một người đút cho người khác đang làm việc, bắt đầu thảo luận mấy đề tài thú vị khác.

Sắc trời vừa tối, thịt nướng ánh lửa chiếu vào trên mặt mỗi người, bọn họ chưa từng thử nướng rau củ bằng cách này, càng không biết những gia vị được xay ra kia lại có mùi thơm đặc biệt như vậy.

Vì vậy mặc dù trong một ngày nắng nóng bọn họ vừa nướng vừa ăn, ăn đến mồ hôi ướt đẫm, nhưng bọn họ rất vui vẻ, vừa ăn vừa nói chuyện, đến khi trời tối đen mới cùng rời đi.

Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Liêu nằm trên giường, chân đặt ngang lên bụng mèo lớn, chán nản nhẹ nhàng đung đưa chân.

“Thịt nướng tuy ngon nhưng ăn nhiều sẽ hơi béo, hơn nữa quá nóng, ăn một bữa cơm như tắm một trận í, cả người toàn mồ hôi, ai ai, ta nhớ hình như lông trên móng anh cũng bị đốt luôn, thế nào, có bị bỏng không?” Tiêu Liêu ngồi dậy vuốt móng vuốt lớn của Cụ, hơi hối hận và lo lắng nói, “Cũng do tôi sơ ý, quên mất việc này.”

Vuốt một hồi mới tìm được mảng lông bị lừa đốt, đau lòng thổi thổi, “Sao rồi, hiện tại còn đau không? Nếu đau thì nói để tôi đi tìm thuốc xoa cho anh.”

Không ngờ con báo lớn kia lại dùng một chân đẩy ngã Tiêu Liêu, nó vẫy đuôi nói: “Không sao, không đau, nó không đốt tới tôi, chỉ đốt cháy lông thôi, mấy ngày sau sẽ mọc lại thôi, mau ngủ đi, trời đã khuya rồi.”

Bị một cái móng vuốt to bự ấn vào ngực, nửa người trên của Tiêu Liêu không thể động đậy chỉ có thể trơ mắt nhìn, cậu khẽ vỗ móng vuốt lớn, “Tôi lo lắng cho anh, thế mà anh cứ thế dùng một chân đè tôi xuống? Tôi không cần mặt mũi sao?”

Nhìn thấy con báo lớn tủi thân thu lại móng vuốt, ôm nó trước ngực, đầu to gục xuống chỗ khác, hỏi quay đầu dùng đôi mắt trong veo nhìn Tiêu Liêu, ai u, khôn ghê ta, thật làm người ta muốn mạnh mẽ chà đạp nó!

Nhưng Tiêu Liêu cân nhắc nếu chơi thì lại đổ mồ hôi, cậu nên đi tắm, hay là đi ngủ đây? Hơn nữa bây giờ đã quá muộn.

Cho nên Tiêu Liêu nhanh chóng đưa ra quyết định, cậu quyết định không tắm! Muốn không cần đi tắm thì không được ra mồ hôi, cho nên – cùng lắm thì không chơi nữa!

Thân là một người trưởng thành, cũng là ấu sư của một đám nhóc đang học vỡ lòng, cậu hẳn nên có bộ dáng mà một người trưởng thành, một tấm gương nên có! Kiểm soát bản thân đi, đến giờ ngủ rồi, ngủ sớm dậy sớm!

“Cho nên, ngủ đi!”

Sau đó liền nhìn thấy Tiêu Liêu ở tư thế này, hai tay đặt ở bụng nhỏ, duỗi thẳng chân, vẻ mặt bình tĩnh nhắm mắt lại, bày ra tư thế ngủ cứng đờ như thây ma, sau đó chậm rãi phun ra một câu: “Ngủ sớm dậy sớm thân thể mới khỏe.”

Cậu liền, ngủ rồi.

Đúng vậy, ngủ rồi, cái loại thao tác thần kỳ một phát đi vào giấc ngủ này sờ sờ xuất hiện trước mặt Cụ.

Lúc ấy Cụ kinh ngạc đứng lên khỏi giường, trái nghe phải ngửi, sau đó hắn xác nhận cậu đã ngủ rồi, mới khó hiểu nằm xuống ngủ theo.

Rốt cuộc thì, những cái đó chỉ là hoạt động bên trong của Tiêu Liêu, Cụ một chút cũng không biết tại sao lại như thế này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.