“Này, là như thế này, tiểu giống cái nhà ta gần đây tới nhà ngươi chơi, nàng thích nhất nghịch kim chỉ, dùng kim chỉ thêu chút đồ vật nhỏ, còn không ngừng nói muốn học cách may quần áo.” Nguyên lai vị giống cái này là mẫu thân của tiếu giống cái tên Húc Nhi kia! Bro sao Tiêu Liêu cảm thấy nàng nhìn quen quen.
“...Cho nên ta chỉ muốn biết ngươi có biết may quần áo hay không, nếu như con gái của ta đi theo ngươi, muốn ngươi dạy nó, ngươi có thể đồng ý được không, ta sinh ra không biết làm quần áo, ai, quần áo đều làm hỏng, thật sự không thể dạy nàng.”
Tiêu Liêu rất khó xử với những lời này của nàng, “Nếu ngươi muốn con gái mình học may quần áo, có thể tìm người có kinh nghiệm dạy, ta. . . “
“Không phù hợp cho lắm, ta không phải người chuyên nghiệp, dạy cái này không chỉ không thích hợp, còn không hợp lý...” Tiêu Liêu nhẹ giọng lẩm bẩm, “Ta chỉ muốn làm một ấu sư dạy trẻ con học và chơi cùng chúng thôi, cũng không có ý định chuyển sang nghề may vá.”
“Hơn nữa ta chỉ là giúp người quen trông trẻ, không có ý định nhận nhiều người, ngài đây, ta thật sự không giúp được, không làm chủ được.” Tiêu Liêu rất xấu hổ, trước đó đầu óc nhất thời nóng lên nhận trông Miên Miên mấy người kia còn chưa nói gì, ngược lại lại ủng hộ và thông cảm khiến cậu rất áy náy, lần này không thể như thế nữa.
“Tại sao ngươi lại không thể tự quyết định được, không phải ngươi…” Giống cái kia còn chưa nối xong, Tiêu Liêu đã cắt ngang.
“A, hình như hơi muộn rồi, ta nên về nấu cơm chiều thôi, bọn nhỏ cũng nên trở về nhà, chúng ta đi trước, tạm biệt.”
Tiêu Liêu kéo vài bạn nhỏ, quay đít đi sau Kiều Kiều, bọn cậu chạy thật nhanh khỏi đây giống như sau lưng có người đuổi giết, giống cái kia ở sau hét lên: “Này! Người không phải bạn lữ con trai Loan gia sao, tại sao không tự quyết định được?”
Nhưng mà chỉ chốc lát sau, Tiêu Liêu đã kéo bọn họ chạy rất xa, căn bản không nghe thấy nàng nói, nàng bất đắc dĩ chỉ có thể căn hận nói: “Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Nếu ngươi nói mình không quyết định được, để ta đi tìm Lan Loan, không tin tiểu giống cái của ta không thể theo ngươi, chờ đó! Ta đi ngay bây giờ!”
Nàng cũng nhanh chóng rời đi.
Mấy ngày tiếp theo Tiêu Liêu cũng không dám ra ngoài, đầu tiên là bởi vì Lan Loan nghe nói cậu biết may quần áo cho trẻ, hơn nữa hắn lúc trước đề nghị làm nút thắt, lôi kéo Tiêu Liêu dùng vải cắt may quần áo, cậu thuận tay làm một cái áo sơ mi ngắn tay, vừa vặn với Lan Loan, nếu không phải Tiêu Liêu phải trông trẻ còn tìm việc cho Lan Loan làm, chẳng hạn nói cho hắn cách làm áo sơ mi và cách sửa, để hắn tự mình nghiên cứu… chỉ sợ cậu sẽ bị buộc phải chuyển nghề làm thợ may mới.
Kiều Kiều vô cùng ngưỡng mộ đối với Tiêu Liêu cái gì cũng biết, dẫn tới Tiêu Liêu như thần tượng của cậu ta, thái độ như vậy làm Tiêu Liêu cảm thấy rất là không được tự nhiên, thấy cậu ta có hứng thú với làm quần áo, Tiêu Liêu liền tống cậu ta đến chỗ Lan Loan để bình tĩnh lại.
Ban đầu vốn dĩ Tiêu Liêu cho rằng Lan Loan sẽ nghiên cứu thật lâu mà không quan tâm đến cậu, kết quả… Trưa hôm sau bọn họ lại tụ tập với nhau. Cơm nước xong xuôi Lan Loan liền kéo Tiêu Liêu tới tâm sự ngay cả Kiều Kiều cũng không tha, để cho đám nhóc tự chơi.
“Khụ, Tiểu Tiêu à, ngươi có muốn nhận thêm mấy đứa nữa không?” Trùng Anh sốt ruột hỏi, Tiêu Liêu chưa kịp trả lời hắn đã nói tiếp: “Yên tâm, không nhiều lắm, ba đứa thôi.”
Lời này vừa nói xong liền bị Huỳnh trừng mắt nhắc nhở, vội sửa miệng: “Ách, về sau nhiều nhất sẽ chỉ có thêm một đứa, bốn đứa. Đều là tiểu giống cái và tiểu á thú, an tĩnh đáng yêu, không phải đám nhóc thú nhân ồn ào, thế nào, được chứ?”
“Thật ra thì—ta không sao, chỉ cần không quá nhiều, khiến ta không chăm hết được là được, nếu thêm ba đứa, là bảy đứa, ừm, tám đứa ta có thể trông được, chẳng qua nếu hơn nữa, ta có lẽ có lòng mà không đủ sức.”
Chỉ là làm giáo viên mầm non trông trẻ thôi, so với những đứa trẻ trong trại mồ côi được cậu chăm từ đầu đến chân, từ ăn cơm đến đi vệ sinh cũng phải lo thì nhẹ nhàng hơn nhiều, dù sao đám nhóc này có năng lực tự chăm sóc bản thân khá tốt, còn thông minh học hỏi nhanh.
Chỉ là mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn này, cậu không phải không đủ sức chăm chúng nó, chẳng qua…
“Cái đó, chú Lan, ngài không cảm thấy có chút bất tiện sao? Dù sao ngài cũng ở nhà, ta sợ có thêm mấy đứa nhỏ, sẽ quấy rầy các ngươi, dù sao vẫn có chút bất tiện.”
“Ai ôi! Vẫn là Tiêu Liêu nhà chúng ta biết lo cho ta!” Lan Loan kéo tay cậu liếc mấy người kia một cái, “Nào giống như mấy người nào đó, chỉ biết tạo cơ hội cho tiểu thú nhân nhà mình có được bạn lữ như ý, chẳng nghĩ đến bạn già nhiều năm ta đây có tiện không, hừ!”
Lan Loan ngạo kiều, mà Tiêu Liêu từ chỗ ngạo kiều này nghe được gì đó không ổn, hóa ra bọn họ đồng ý để cậu nhận thêm mấy đứa nữa, nguyên nhân là vì tạo cơ hội cho tiểu thú nhân nhà họ, dự phòng một cô con dâu cho mình?
Cái này, không phải là quá sớm sao?
“Không còn sớm nữa, đối với tiểu thú nhân mà nói, lúc sinh ra một lần có thể sinh vài đứa, nhưng tiểu á thú tiểu giống cái thì không, nuôi sống một cái còn khó, cho nên bây giờ tiểu á thú và tiểu giống cái rất ít.” Tố Diệp chậm rãi nói.
Tiêu Liêu vội vàng im lặng, ra là cậu nhỡ may nói ra lời trong lòng à? Đúng lúc này, Kiều Kiều đột nhiên lo lắng vươn đầu ra, thấp giọng hỏi Tiêu Liêu: “Ta phải làm gì giờ, anh Tiêu, ta quên mất, chính mình sẽ sinh con, tuy ta và Sơn lang mấy năm nay không có thai, nhưng nếu có thì sao?”
Kiều Kiều không nói Tiêu Liêu cũng quên mất, chẳng qua cậu không hiểu được cảm thấy đó không phải là chuyện xấu cũng không phải là chuyện khó khăn, vì vậy nhỏ giọng an ủi anh mà không mất khí phách: “Không sao đâu! Ngươi có thai là chuyện tốt, còn có ta, ngươi cứ đẻ đi! Ta sẽ chăm cho!”
Ngay khi câu này được thốt ra Kiều Kiều liền nhìn cậu với ánh mắt cảm kích nhìn đấng cứu thế, nhưng chưa đợi cậu nói thêm gì, Vũ Thiến liền nói, Tiêu Liêu liếc nàng một cái, nàng rất tự giác ngậm miệng, tính toán, ngày còn dài, không vội lúc này được.
“Đúng vậy, tiểu á thú tuy không thể sinh đẻ, nhưng trời sinh đã giỏi chăm sóc trẻ nhỏ hơn so với thú nhân, sau này bọn họ có thể nhận con thừa tự hoặc nhận nuôi đứa nhỏ, tỷ lệ nuôi sống đứa nhỏ còn cao hơn hai thú nhân thành đôi, hơn nữa hai thú nhân kết làm bạn lữ, dễ một lời không hợp liền đánh nhau, ta nghe nói có chuyện thú nhân đỏ mắt đánh chết bạn lữ của mình, quá đáng sợ.” Vũ Thiên nghĩ mà sợ nhìn một căn phòng khác, nhãi con nhà hắn dù có ở thú hình, trừ phi đánh nhau cùng chuột thú nhân, nếu không không có cơ hội thắng đâu.
“Ừm, ta cũng nghe nói qua, thật sự rất đáng sợ, ngươi xem nếu như đối mặt với á thú như Lan Loan và Trùng Anh, bọn họ chắc chắn không nỡ xuống tay, cũng đỡ xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng giữa bạn lữ.” Văn vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Đúng đúng, đúng rồi, ngươi xem hiện tại nhà ai cũng bảo đám tiểu thú nhân nhường nhịn, đau lòng với mấy tiểu á thú và tiểu giống cái gì, chỉ để tạo cơ hội cho con của mình… Này! Không đúng a, ngươi nhắc ta với tiểu Lan Loan làm gì, ngươi thiếu dạy dỗ.” Trùng Anh nói xong mới ngớ ra, không nhẹ tay tát Văn một cái.
“Chính ngươi cũng đồng ý mà?” Huỳnh một bên cố nén cười.
“Lượn đi! Đừng ngắt lời ta!” Trùng Anh hung dữ rống Huỳnh một câu.
Tiêu Liêu tò mò đánh giá Trùng Anh và Lan Loan, phát hiện đúng thật, đừng nói thú nhân, chính cậu cũng không xuống tay được với hai người có vẻ ngoài tinh xảo, chọc người che chở này.
Lan Loan chú ý tới động tác của Tiêu Liêu, cười đẩy cậu: “Ngươi theo các nàng hóng hớt cái gì, đổi lại là người, đám thú nahan đó cũng không xuống tay được, bớt học vớ vẩn theo họ.”
“Ai nha, sao ta có thể so được với chú Lan và chú Trùng Anh, hai người các ngài lớn lên hoa nhường nguyệt thẹn chim sa cá lặn, tính tính hào phóng đối xử tốt với mọi người, ta làm sao so được nha.” Kỹ năng nịnh hót của Tiêu Liêu chọc mọi người bật cười, Kiều Kiều cũng mỉm cười.
Nhưng cái này bị Huỳnh mắt tinh thấy, nàng chỉ vào Kiều Kiều đang cười nói: “Muốn ta nói thì, khiến người khác đau lòng nhất vẫn là đứa nhỏ này, thân thể nhỏ gầy, khuôn mặt nhỏ khiến người thương xót, so với Lan Loan và Trùng Anh còn khiến người ta muốn thương hơn, còn cả nụ cười này nữa.”
Hoa sinh (华生?),ngươi phát hiện điểm mù.
Tiêu Liêu giơ ngón tay cái tán dương Huỳnh, Huỳnh cũng đắc ý cười đáp lại cậu.
Đột nhiên bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, Kiều Kiều cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt hơi ửng hồng vì ngại ngùng, sự dịu dàng lại có dáng vẻ mạnh mẽ cứng cỏi của người mẹ, khiến mọi người líu ríu tán thưởng, khen ngợi không dứt.
“Trước đây không chú ý, đứa nhỏ này thực sự lớn lên cực kỳ khiến người khác thấy đau lòng, tuy không bắt mắt như tiểu Trùng Anh, nhưng nếu nhìn kỹ, khí chất yếu ớt này thực sự rất hấp dẫn.” Tố Diệp một tay ôm ngực một tay vuốt cằm cẩn thận đánh giá Kiều Kiều.
“Nhưng người hơi gầy, nhìn qua thì vừa mắt, nhưng là đứa nhỏ giờ còn bé, chờ nó lớn chút, ồn ào giống nhóm Thái Thái, đứa nhỏ đứa lớn hành cho, không biết về sau có chịu nổi không, vẫn là ăn cho béo chút thì tốt hơn.”
Mặc dù Trùng Anh hơi hâm mộ cánh tay và đôi chân nhỏ gọn của Kiều Kiều. Đặc biệt là eo thon, nhưng cậu ấy nhìn tổng thể vẫn có chút gầy.
“Ừm, như muội muội ta, quá gầy không thể sinh đẻ.” Văn vẻ mặt nghiêm túc nói, lại bị Vũ Thiến vỗ một cái vào lưng.
“Nói bậy vừa, người ta là á thú, sinh con cái gì.”
Có thể sinh đó! Kiều Kiều thầm yên lặng đáp Vũ Thiến trong lòng, nhưng bị người khác nói cậu mới đột nhiên nghĩ, thời gian cậu và Sơn lang ở chung cũng không ngắn, mà bụng cậu chẳng có động tĩnh gì, ngẫm lại thú hình uy mãnh và thân hình rắn chắc của Sơn lang, còn có mỗi lần điên đảo trên giường, mãnh liệt như hồng thủy bắn ra tinh hoa, cộng thêm thắt lưng không thể duỗi thẳng, hai chân không đứng dậy được.
Cậu ngày càng cảm thấy, có lẽ do người cậu quá gầy nên mới không có thai, thực ra Sơn lang cũng từng nói cậu gầy, nhưng cậu vẫn luôn không quan tâm, thẳng đến nửa năm nay cậu vì chăm sóc đứa nhỏ mà gầy hẳn đi, bị Sơn lang bắt éo ăn nhiều cơm mới có thêm một ít thịt.
Xem ra muốn sớm có được cốt nhục của cậu và Sơn lang, từ giờ cậu phải nỗ lực điều dưỡng cơ thể mình, thêm chút thịt mới tốt. Vì thế cậu tính khi về nhà sẽ bảo người kia nhà mình đi kiếm mấy thứ tốt để bồi bổ thân thể, làm cho thân thể tốt lên rồi có lẽ sẽ thụ thai được.
Kiều Kiều đang cúi đầu thất thần, nhưng những người khác lại tưởng cậu vì xấu hổ nên không đáp lời, chỉ có Tiêu Liêu phát hiện cậu dường như đang bị phân tâm.
Vẫn là Lan Loan giải vây thay Kiều Kiều, “Được rồi được rồi, đừng trêu chọc người ta nữa, các ngươi cho rằng ai cũng da mặt dày như các ngươi nói chuyện gì cũng không biết ngại, chủ đề chạy tới đâu rồi, quay lại chuyện cũ thôi.”
Mấy người trêu chọc này hậu bối đủ rồi, nghe Lan Loan nói như vậy, đều ngừng thảo luận đề tài của Kiều Kiều, quay lại vấn đề chính.
Tiêu Liêu nghe bọn họ nói chỉ muốn tăng thời gian và cơ hội cho con cái họ tiếp xúc với tiểu giống cái và tiểu á thú, còn lại thì tùy duyên, thuận theo tự nhiên, không ép buộc gì cả, Lan Loan cũng nói rằng hắn không phiền, cho nên Tiêu Liêu cũng đồng ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]