“Vậy thì cám ơn Trang đại ca.” Tiêu Liêu cười cảm kích nói.
“Này có là gì đâu, chung quy vẫn là cho con mình dùng, là ta chiếm hời mới đúng.” Ánh mắt Trang Tử dịu dàng nhìn tiểu á thú đáng yêu nhà mình.
Đối với Trang Tử, Tiêu Liêu không nói thêm gì, xác thật, nếu không phải vì con của chính mình, có ai sẽ dụng tâm chuẩn bị đồ như vậy đâu, nếu chuyện không liên quan đến mình cứ không quan tâm chẳng phải sẽ thoải mái hơn à?
Điều khiến cậu an tâm hơn chút, chính là mấy vị cha mẹ này đều sáng suốt và nghiêm túc với con cái, nếu không cho dù cậu có thích trẻ con đến đâu, hay cảm thấy cô đơn đến mấy, cậu cũng sẽ không đồng ý mang theo những đứa nhỏ này, một người ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn có thể lo lắng cho người khác.
Ách, đương nhiên, Miên Miên này hơi chút đặc biệt, cuối cùng thì … có ai lại không thích một đứa bé xinh đẹp lại ngoan ngoãn, hoàn cảnh còn đáng thương chứ? Dù sao Tiêu Liêu cảm thấy sẽ không có.
“Mấy đứa, đặt bàn cát của các em lên bàn đi.” Tiêu Liêu vỗ nhẹ hai tay, đi về phía đám nhóc, cất cao giọng nói.
“Được.” Bốn đứa nhỏ theo thói quen đáp một tiếng, sau đó đặt bàn gỗ nhỏ mà bọn nó vẫn luôn cầm lên, Miên Miên cũng bắt chước theo, để cái bàn nhỏ của mình trên bàn.
Tiêu Liêu ra ngoài lấy cát đã được phơi nắng vào, sau đó đổ đều vào cái bàn gỗ của bọn nhỏ, đám nhóc ồn ào tò mò chọc tay vào hạt cát nóng hầm hập đã được phơi.
Tiêu Liêu giúp chúng dàn phẳng cát, lại phát cho bọn nhỏ mấy cây gậy gỗ nhỏ đã sớm chuẩn bị, lúc này Tiêu Liêu cảm thấy may mắn vì hôm qua làm thừa mấy cái để dự phòng, nếu không có thì Miên Miên sẽ xấu hổ mất.
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ học và luyện viết chữ nha.” Tiêu Liêu cầm một cây gậy gỗ nhỏ, nghiêm túc viết chữ lên mặt cát, sau khi viết xong cậu cầm bàn gỗ nhỏ lắc nhẹ, cát lại bằng phẳng trở lại, năm đứa trẻ nhìn với vẻ ngạc nhiên và nghiêm túc.
“Xem này, viết xong thì cứ lắc nhẹ như thế này một chút, chữ sẽ biến mất, sau đó chúng ta có thể viết chữ khác, thú vị không?” Hỏi xong, cậu lại viết một chữ khác trên mặt cát bằng phẳng.
“Ưm ưm! Thật thần kỳ nha.” Hổ con dùng sức gật đầu, hai mắt phát sáng nhìn bàn cát nhỏ dưới tay Tiêu Liêu.
Thấy bọn trẻ đều rất háo hức muốn thử, Tiêu Liêu cười nói: “Hiện tại các em có thể thử viết nha.”
Tiêu Liêu vừa dứt lời, cây gậy gỗ nhỏ của chim ưng đã để lại dấu vết trên mặt cát, hổ con Thái Thái bọn nó tiện tay viết xuống bàn cát chữ mà Tiêu Liêu dạy, mà Miên Miên lại nắm chặt cây gậy gỗ nhỏ nhìn trái ngó phải, giống như không biết chính mình muốn viết cái gì.
Sau đó Tiêu Liêu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bình tĩnh nghiêm túc tự hỏi một lát, liền quyết đoán vẽ tranh ở trên bàn cát.
Đầu tiên vẽ một hình tròn, sau đó vẽ năm hình bán nguyệt ở bên cạnh, sau đó vẽ một đường cong ngắn giữa các hình bán nguyệt, cuối cùng đặt bút, vẽ hai hình elip hơi nhọn ở hai bên trái phải.
A, đó là một bông hoa nhỏ đơn giản. Tiêu Liêu kinh hỉ.
“Oa! Đây là cái gì? Có phải hoa hoa không? Đẹp quá!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đa Đa ngồi bên cạnh Miên Miên đầy sự kinh ngạc, biểu cảm khoa trương của cậu làm Tiêu Liêu bật cười.
“Để ta xem! Để ta xem!” Mấy đứa nhỏ khác nghe vậy cũng rướn cổ lên nhìn, xem xong đều bắt đầu khen Miên Miên vẽ đẹp.
Miên Miên bị khen tới xấu hổ, đôi con ngươi hồn nhiên của bé sáng lấp lánh nhìn cha đứng đối diện.
Sau đó cha bé vươn bàn tay thô ráp cách cái bàn dịu dàng sờ đầu nhỏ của bé, giọng nói kiêu ngạo khen: “Miên Miên là nhất!”
“Ha ha.” Miên Miên cười ngọt ngào với cha.
Trang Tử cũng không nhịn được cười, hai cha con nhìn nhau cười, đám nhóc bên cạnh cũng cười toe toét, trông rất vui vẻ.
Nãi nãi Miên Miên nhìn một màn này mà chảy nước mắt, “Trẻ con thì nên đi chơi cùng trẻ con, nhìn nó cười vui biết bao a, cả ngày đi theo ta thì có ích gì.”
Tiêu Liêu thấy vậy, đi tới vuốt lưng bà, giọng ấm áp nói: “Ngài là nãi nãi duy nhất của bé, bé yên tâm khi đi theo ngài; đám trẻ này là bạn bè, đi theo ở chung với bọn nhỏ bé sẽ vui vẻ. Yên tâm và vui vẻ đều quan trọng như nhau.”
“Cháu cũng là một cậu bé ngoan.” Nãi nãi hiền từ vỗ vỗ tay Tiêu Liêu, “Nhưng ta vẫn không yên tâm nó, nếu mấy ngày nữa nó chịu đi theo các cháu, ta sẽ giao cho cháu chăm sóc.”
“Ta hiểu được, ta cảm thấy bé sẽ thích chúng ta.” Tiêu Liêu nhìn đám nhóc ở gần Miên Miên, còn có Miên Miên rõ ràng rất thích bầu không khí này, khẳng định nói.
Sau đso Trang Tử đến, biểu thị với Tiêu Liêu hắn còn có việc phải làm, Tiêu Liêu tiễn hắn ra cửa. Khi trở về đã thấy hổ con quỳ hai chân lên ghế, người tự vào bàn, bàn tay nhỏ cầm gậy gỗ nhỏ, tự mình viết một chút rồi để Miên Miên viết theo.
Tiêu Liêu tò mò lặng lẽ đi qua nhìn lén, vừa thấy cậu liền kinh ngạc, Thái Thái vậy mà lại dạy Miên Miên viết chữ!
Không biết là do Miên Miên thông minh hay là do Thái Thái dạy tốt, chữ Miên Miên viết ra khá giống chữ của Thái Thái. Chờ Thái Thái dạy Miên Miên viết theo xong, Tiêu Liêu liền thấy bạn nhỏ Tuấn Lộ gấp gáp kéo lấy Miên Miên, lại dạy bé viết thêm lần nữa.
Đối với chuyện này Tiêu Liêu có chút ngốc, nãi nãi bên cạnh giải thích cho cậu, “Vừa rồi mấy tên nhóc này đều trang nhau muốn dạy Miên Miên nhà ta viết chữ, còn thiếu chút là đánh nhau rồi, ha hả.”
Ách, nãi nãi ngài hình như rất vui ha, Tiêu Liêu không nhịn được phun tào trong lòng.
“Sau đó, tiểu thú nhân có thú hình là hươu, gọi Tuấn Tuấn nói, phải xếp theo tuổi tác, ai lớn tuổi nhất thì là người đầu tiên dạy Miên Miên của chúng ta viết chữ.” Nãi nãi tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Sau đó, hổ con kia lớn tuổi nhất, nai con lớn nhì, thú hình là thỏ xếp thứ ba, còn chim ưng là cuối cùng, ai u tiểu thú nhân xếp cuối kia tức giận nha, vỗ cánh phạch phạch , cuối cùng vẫn là Miên Miên sờ cánh nó mới không tức giận nữa.”
“Thì ra là như vậy.” Tiêu Liêu sắc mặt hiểu rõ gật đầu, nhưng trong lòng lại không khỏi âm thầm cứng họng không nói được lời nào.
Thời điểm Tiêu Liêu đang thất thần, đột nhiên nghe được tiếng kêu của nhóm tiểu thú nhân, cậu và nãi nãi vội vàng tới gần hỏi xem có chuyện gì.
Sau đó thỏ con chỉ vào bàn gỗ của Miên Miên, lanh lảnh nói: “Miên Miên học thật nhanh! Thật lợi hại!”
Tiêu Liêu vừa nhìn, một chữ viết ngay ngắn thẳng hàng ở giữa bàn cát, sau đó cậu nghe ưng nhỏ nói: “Đây là Miên Miên tự viết đó! Lần này Miên Miên viết mà không cần nhìn theo chúng em!”
“Phải không!” Tiêu Liêu cười với Miên Miên còn xấu hổ nói: “Miên Miên giỏi quá, vậy em có muốn theo anh Tiêu viết lại một lần không?”
“Ưm.” Miên Miên đáng yêu vừa gật đầu vừa chớp chớp đôi mắt đen láy như ngọc.
Sau đó liền thấy bé thuần thục làm lắc cho phẳng cát, Tiêu Liêu viết một chữ “a” xinh đẹp trên bàn cát của thỏ con.
Cái này có được là do người bạn cùng bàn giàu có của cậu, tên kia lấy tiền tiêu vặt của hắn thuê Tiêu Liêu viết lại theo bảng chữ mẫu, để Tiêu Liêu mỗi ngày giúp hắn làm bài tập về nhà để luyện chữ, một lần viết này liền viết tới cả năm, chữ Tiêu Liêu được luyện đến ngay ngắn đẹp đẽ, mà chữ của hắn lại giống gà bới y như cũ, trực tiếp làm người nhà hắn cho rằng hắn là miếng gỗ mục không dùng không thể điêu khắc, bỏ ý muốn để hắn luyện chữ, cái này làm hắn rất kích động, lập tức đóng gói hết mấy đồ vật có liên quan đến luyện chữ mà hắn có cho Tiêu Liêu, khiến Tiêu Liêu vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ.
Có điều hiện tại Tiêu Liêu thực biết ơn hắn, một đứa trẻ nghèo khó trong trại mồ côi, có thể quy quy củ củ luyện chữ đẹp lên, nếu không có sự giúp đỡ to lớn của hắn thì không thể được.
Nhưng cảm khái thì cảm khái, tuy rằng cậu viết chữ trên cát không đẹp bằng viết trên giấy, thì đám nhóc mới học viết chữ kia cũng không thể so được với cậu.
Miên Miên nhìn thấy thấy con chữ rõ ràng đẹp hơn rất nhiều này, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Liêu, sau đó Tiêu Liêu vuốt phẳng cát, bắt đầu từng nét dạy Miên Miên, Miên Miên cũng học thực nghiêm túc.
Khi nhóm tiểu thú nhân nhanh trí dùng gậy gỗ nhỏ dạy Miên Miên đếm số, rất nhanh đã đến giờ cơm. Mà giây phút này Tiêu Liêu đã phát hiện, trên phương diện học tập này Miên Miên giỏi hơn mấy đứa nhóc kia, dạy một lần liền hiểu được, quả thực làm Tiêu Liêu phải ngạc nhiên.
Khi nãi nãi bày tỏ ý định muốn đưa Miên Miên trở về ăn cơm, Tiêu Liêu sảng khoái đồng ý xong cũng định đưa hai bà cháu về nhà an toàn, kết quả đám tiểu thú nhân kìa cũng sống chết đòi hộ tống tiểu Miên Miên.
Cuối cùng thì dưới nụ cười hài lòng kỳ lạ của nãi nãi và yêu cầu mãnh liệt từ đám nhóc, Tiêu Liêu thỏa hiệp, nhìn cái miệng nhỏ của tiểu Miên Miên vui đến mức cười sắp ngoác đến mang tai. Tiêu Liêu bất đắc dĩ thở dài dẫn theo đám tiểu thú nhân hoạt bát kia, “hộ tống” tiểu Miên Miên về nhà.
Đám nhỏ đi cùng nhau tung tăng nhảy nhót, lúc tới cửa nhà của tiểu Miên Miên, Tiêu Liêu vừa muốn chào tạm biệt bọn họ, ánh mắt lơ đãng đảo qua liền nhìn thấy được một loại thực vật quen thuộc.
“Chờ đã!”
Tiêu Liêu vội chạy đến gần mảnh thực vật kia, đẩy lá cây ra, cẩn thận nhìn thứ quen thuộc trước mặt, lẩm bẩm nói: “Vậy mà là ngô, nhìn hình dạng có thể ăn được nha.”
“Anh Tiêu! Anh Tiêu! Anh đang làm gì vậy?” Đám nhóc chạy tới, vây quanh Tiêu Liêu, Tiêu Liêu nhanh chóng dẫn bọn nhỏ ra khỏi nơi chúng có thể chạm vào lá ngô, nếu bị lá ngô chạm vào, da của bọn nhỏ mỏng như vậy, cậu sợ chúng sẽ bị cắt ra những vết đỏ vừa ngứa vừa đau.
“Tiêu Liêu? Có chuyện gì sao?” Nãi nãi dẫn Tiểu Miên Miên đi tới, kỳ quái nói: “Đây là ngô ta trồng, mấy năm trước mới có người trồng, ta ăn thử một lần, cảm thấy nấu cháo rất ngon liền trồng một ít, còn chưa lớn hẳn đâu, sao vậy?”
“À, không phải, cháu chỉ là đột nhiên nhìn thấy nên hơi kích động thôi.” Tiêu Liêu ngượng ngùng cười.
“A, là vậy à, cũng đúng, người trong bộ lạc cảm thấy ăn không ngon bằng thúy mễ, còn ra ít trái, cho nên ít người trồng nó, có thể cháu chưa từng thấy qua.” Nãi nãi hiểu rõ nói.
Nói cách khác nếu thứ này có thể so sánh với thúy mễ một năm ba mùa lại cho nhiều sản lượng, đó chính là giống đột biến, tuy rằng sản lượng ngô không ít, lại không bằng thúy mễ, trong lòng Tiêu Liêu biến chuyển phong phú, nhưng lại không thể hiện lên trên mặt, cậu chỉ lắc đầu.
“Không phải chưa từng thấy qua, chỉ là hơi nhớ hương vị của nó thôi.”
“Ha ha ha, vậy cháu phải đợi một thời gian rồi hiện tại nó còn chưa lớn đâu.” Nãi nãi cười sang sảng.
“Kỳ thực, không cần phải chờ đến lúc ngô lớn hẳn mới ăn được, giống như hiện tại bắp ngô đã đầy, trực tiếp bẻ xuống cho ngập nước rồi nấu chín là có thể ăn, hơn nữa vừa mềm vừa ngọt, so với để già quá còn ăn ngon hơn.”
“Thật sao?” Ngô chưa lớn hẳn cũng có thể ăn sao? Nãi nãi nửa tin nửa ngờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]