Chương trước
Chương sau
Sau khi hạ quyết tâm, Tiêu Liêu âm thầm quan sát toàn bộ quá trình nghiền bột một lúc, tìm ra thao tác đập lúa mì dễ dàng nhất với đám nhóc, nghiền bao nhiêu vòng là có thể nghiền ra bột mà không cần tốn sức.

Đợi đến khi tìm được con số phù hợp, Tiêu Liêu mở miệng.

“Mấy đứa à.”

“Hả?” Mấy đứa nhỏ đều ngẩng đầu lên, hai bên trái phải dính đầy bột mì, vừa đáng yêu vừa buồn cười.

“Anh dạy các em đếm nhé?” Tiêu Liêu nghiêng đầu cười nói.

“Chú?” Ưng nhỏ mở to mắt nhìn, chỉ vào Lan Loan và Trùng Anh, thắc mắc: “Chú ở đó mà?”

“Đúng vậy, không phải mấy chú đều ở đó sao?” Hổ nhỏ, hươu sao và thỏ con đều khó hiểu.

“Ách, cái này có nghĩa là đếm, không phải chúchú.” Tiêu Liêu dở khóc dở cười giải thích.

Huỳnh ở một bên che miệng cười trộm, trời ạ, chú? Ha ha ha ha ha.

“Đếm là cái gì nha?” Thỏ con run run lỗ tai, vẻ mặt ngây thơ, đặc biệt đáng yêu.

“Đúng đúng, đếm là cái gì nha? Đếm đếm.”

Nhìn ánh mắt ham học hỏi của đám nhóc, Tiêu Liêu kiên nhẫn giải thích, cậu bốc một nắm lúa mì, đặt từng hạt lên tảng đá, mỗi lần đặt xuống lại đếm một số, “Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái.”

Sau đó chỉ vào năm hạt láu mì kia, nói với đám nhóc, “Cái này gọi là đếm số, chúng ta đếm số lượng xem rõ ràng có mấy cái, gọi là đếm, các em hiểu chưa?”

Vả mặt đám nhóc ngơ ngác, hiển nhiên không hiểu, Tiêu Liêu đành phải đổi cách nói.

“Ở đây có những ai được gọi là chú, các em chỉ cho anh được không?”

Đám nhóc lần này phản ứng rất nhanh, chỉ về hướng Trùng Anh và Lan Loan.

“Vậy là tổng cộng có mấy chú nha?”

“Hai, hai người!” Hươu sao nhỏ giòn giã nói.

“Ừm, đúng, có chú.”

Tiêu Liêu ôm hươu sao nhỏ vào trong lòng, cầm tay nhỏ của nhóc, chỉ về phía Trùng Anh, lại chỉ về phía Lan Loan, miệng nói, “ Một cái, hai cái. Cho nên ở đây có hai chú, chúng ta có thể đếm rõ ràng có mấy chú, đây chính là đếm.”

Sau đó cậu lại cầm lấy tay Tuấn Lộ, chỉ về Lan Loan và Trùng Anh, nhắc lại: “Một cái, hai cái.”

Hai đứa nhóc còn lại cũng không khỏi đếm ngón tay, “Một cái, hai cái.”

“Cho nên ở đây có hai chú!” Ưng nhỏ vui vẻ.

“Không đúng! Chỉ có một chú mà thôi.” Hổ nhỏ Thái Thái nhăn mặt nhỏ.

“Rõ ràng là có hai chú !” Ưng nhỏ phản bác.

“Chỉ có một thôi!” Hổ nhỏ trợn to hai mắt, lỗ tai động đậy, cái đuôi cũng vung vẩy.

“Hai!”

“Một!”

Tiêu Liêu ban đầu không rõ ràng lắm tại sao lại thành thế này, nhưng khi cậu nhìn thấy Trùng Anh thì lập tức hiểu ra.

Cậu kéo ưng nhỏ ra, “Được rồi, Phân, hai em đều nói đúng.”

Ưng nhỏ và hổ nhỏ trợn to hai mắt: sao lại thế!?

“Em nghĩ lại xem, Thái Thái gọi chú Trùng Anh của em là gì?” Tiêu Liêu dẫn dắt ưng nhỏ.

“A ba nha.” Ưng nhỏ tự nhiên trả lời.

“Vậy Thái Thái có thể gọi ba cậu ấy là chú được không?”

“Không thể… A, em hiểu rồi, vậy chỉ có chú Lan là chú thôi đúng không?” Vẻ mặt ưng nhỏ bừng tỉnh.

“Em cũng biết, vậy Phân Phân có hai chú.” Thái Thái cũng gật đầu.

“Đúng, Thái Thái cũng rất thông minh.” Tiêu Liêu cũng sờ sờ đầu hổ nhỏ, hổ nhỏ vui vẻ đến cái đuôi cũng vẫy vẫy.

“Vậy các em biết đếm là gì chưa?” Tiêu Liêu thả hươu sao nhỏ ra.

“Bọn em biết rồi.” Đám nhóc mềm mại trả lời, làm cho những người lớn trộm dõi theo đều cảm thấy thương tiếc, quả nhiên vẫn là đứa nhỏ nhà mình đáng yêu.

“Vậy anh dạy các em đếm từ một đến năm, được không? Ai học được trước sẽ nhận được thêm một cái bánh rán vào buổi trưa, anh cũng sẽ cho thật nhiều thịt, được không?”

Được ăn thêm một cái nữa? Còn cho thật nhiều thịt? Đám nhóc bị khơi dậy sức chiến đấu, lớn tiếng đáp: “Được!”

“Vậy các em đi theo anh học đi, một cái.” Tiêu Liêu đặt một hạt lúa mì lên trên tảng đá.

“Một.” Đám nhóc học theo.

“Hai.” Cậu đặt một hạt bên cạnh hạt lúa đầu tiên.

“Hai.”

Cậu đếm tới hạt thứ năm, đám nhóc cũng nghiêm túc đếm tới số năm.

“Anh đặt lên, còn các em sẽ đếm số, được không?”

“Được.” Đám nhóc đồng thanh nói.

Tiêu Liêu đặt lên một hạt, đám nhóc liền đếm một số, liên tục chính xác cho tới năm.

“Các em giỏi quá?”

Đám nhóc được khen ngợi nhe răng cười híp mắt.

“Còn nữa đấy, các em muốn tiếp tục không?”

“Muốn muốn!”

“Nhưng lần này sẽ không giống trước nữa, các em cẩn thận.”

Nói xong, Tiêu Liêu lấy ra ba hạt lúa mì, “Các em đếm đi.”

“Một, hai, ba! Ba hạt!”

“Oa! Mấy đứa thật thông minh!”

Đám nhóc được khen tới ngượng, xấu hổ cúi đầu xoắn xuýt, mấy người lớn ở một bên xem, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Cái này thì sao?” Tiêu Liêu lấy ra hai hạt lúa mì.

Một đứa nhóc phản ứng nhanh lẹ hô lên hai hạt, còn không cần thời gian suy nghĩ.

Tiêu Liêu cười tủm tỉm khen nó, là hổ nhỏ Thái Thái, “Thái Thái giỏi quá!”

Có lẽ những đứa trẻ khác đã bị kích thích, trong trò chơi đếm lúa mì sau đó, tất cả đám nhóc đều có thể đếm một mạch đến năm, cái này khiến Tiêu Liêu vô cùng ngạc nhiên, trẻ con ở đây thực sự rất thông minh nha.

Sau khi đám nhóc đã học thành thạo, Tiêu Liêu bắt đầu dạy những thứ khác cho bọn chúng.

“Nào, mấy đứa, mỗi người các em sẽ đếm năm hạt lúa mì rồi đặt vào đây.” Tiêu Liêu chỉ vào tay mình.

Rất nhanh, đám nhóc đều đếm xong, có bốn phần nhỏ, mỗi phần năm hạt, cậu đập nát số hạt đó, sau đó cho vào lỗ cối xay bằng đá, lại bảo đám nhóc đếm hai mươi hạt, đập vỡ rồi bỏ vào theo.

Cậu bế thỏ con lên, để bàn tay nhỏ bé của nhóc nắm lấy tay cầm của chiếc cối xay bằng đá, đặt tay mình lên tay nhóc rồi chậm rãi đẩy.

Năm vòng, vừa đếm vừa đẩy, chỉ một lát sau đã thấy bột mì trắng như tuyết được nghiền ra.

Sau đó, cậu dừng lại hỏi, “Các em có hiểu không?”

“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Nhìn dáng vẻ đã gấp không đợi được nữa.

Tiêu Liêu mỉm cười nhường vị trị này lại cho đám nhóc đang phấn khích này, chính mình ở một bên nhìn.

Chỉ thấy đám tiểu ấu tể này không ngừng đếm một hai ba bốn năm, không phải đếm lúa mì thì là đếm số vòng xoay, nhìn qua có vẻ khá bận rộn.

Nghiền lúa mì là việc nặng nhọc, Tiêu Liêu thấy đám nhóc dường như không còn sức lực, liền để bọn họ dừng lại, đám nhóc cũng là mệt mỏi thật, liền nghe lời chạy sang một bên nghỉ ngơi, chỉ là miệng không ngừng nghỉ, đi chỗ nào cũng dùng kiến thức mới học đếm từ số một đến số năm. Tiêu Liêu nhìn dáng vẻ nhỏ của chúng, yên lặng cười, vừa quay mặt qua đã bị người phóng to trước mặt hù sợ.

Cậu vỗ ngực, “Gì vậy chị Huỳnh, dọa em giật cả mình.”

Huỳnh rụt cổ về, vẻ mặt thản nhiên nói: “Không làm gì cả, chỉ muốn nhìn em chút thôi.”

Tiêu Liêu cười nói: “Ta có gì đẹp mà nhìn.”

Huỳnh đột nhiên tiến tới, Tiêu Liêu sợ hãi lùi về phía sau, “Này, có chuyện muốn bàn với em, sau này em giúp chị chăm sóc bọn trẻ đi, không cần làm gì cả, chỉ cần dạy bọn trẻ giống như hôm nay là được, chị cũng không nhờ không công, chị để cha đứa nhóc mang đồ ăn cho em, hoặc em có bất cứ yêu cầu gì cũng được, coi như báo đáp, em thấy thế nào?”

“A? Cái này... Em không ...” Tiêu Liêu chưa nói xong đã bị Huỳnh ngắt lời.

“Ai nha, đừng từ chối, chị thấy em rất thích hợp trông đám nhóc đó đấy.”

“Đúng vậy, đúng vậy, cậu đừng cự tuyệt.” Một giọng nói đột nhiên từ bên cạnh cắt ngang, khiến Huỳnh và Tiêu Liêu giật mình.

Hai người ngẩng đầu nhìn mới phát hiện những người khác đều đã vây quanh họ, mặt khác bốn phụ huynh khác cũng đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Liêu.

“Tiểu Tiêu, cậu trông một đứa cũng là trông, cho nên giúp chúng tôi trông đứa nhỏ đi, cậu thiếu cái gì thì nói cho chúng tôi, chúng tôi sẽ tìm cho, muốn ăn gì thì nói là được, nếu đám nhóc con kia không nghe lời cậu cứ đánh chúng là được, không cần sợ cái gì cả, nếu là cậu đánh thì chắc chắn do bọn nó không đúng, chúng tôi đều ủng hộ, bọn trẻ ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói, không sao cả.” Trùng Anh nói vô cùng tự nhiên, như thể kia không phải con của hắn.

Tiêu Liêu nghe xong chỉ có thể cười gượng.

“Ừm, kỳ thật chúng tôi đều phát hiện, để cậu trông nom bọn nhỏ là tốt nhất, cậu nhìn xem bọn nhỏ ở bên cạnh cậu còn ngoan ngoãn hơn so với ở bên người khác, cậu tính tình tốt, có thể dạy bọn trẻ một số điều hữu ích, một người ngoài như cậu còn đối xử với bọn trẻ cẩn thận hơn so với chúng tôi, hơn nữa chúng tôi cảm thấy để bọn trẻ đi theo cậu chúng tôi cũng được yên tĩnh một lát, thật là bị bọn nó nháo tới mất bình tĩnh luôn rồi, hai ngày nay có cậu trông nom chúng nó giúp, chúng tôi đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều.” Vẻ mặt Tố Diếp cảm khái nói.

“Ừ, ừ.” Mẹ của thỏ con và hươu sao nhỏ cũng đồng ý.”

“Nói thật, chúng tôi cũng không còn trẻ, tuy rằng chúng tôi ở mười năm cuối cùng kia mới già đi nhanh chóng, hiện tại coi như cường tráng, nhưng vẫn là có chút không đủ sức chăm sóc đứa nhỏ.” Văn cũng lộ ra một ít mệt mỏi.

Vài người gật đầu đồng ý, như thể họ thực sự có lòng mà không đủ lực.

Khi Tiêu Liêu vừa định nói, Lan Loan rửa bát xong quay trở về đã lên tiếng.

“Ta nói mấy tên các người khẳng định không có lòng tốt, ra là muốn đánh chú ý này”

“Cái gì gọi là không có ý tốt, ngươi đừng nói bậy.” Vũ Thiến phản bác hắn một câu.

“Ồ, ta còn không biết mấy người sao? Tiểu Tiêu đừng để ý, bọn họ chỉ giả vờ đáng thương muốn nhờ cháu giúp bọn họ chăm sóc đứa nhỏ, thực ra họ chỉ muốn thanh tịnh mà thôi.” Lan Loan mỉa mai, liếc mắt nhìn mấy người kia một cái, quả nhiên trong mắt bọn họ chột dạ, ta biết mà, Lan Loan nghĩ.

“Đúng vậy, đúng là chúng tôi muốn được thanh tịnh một chút, nhưng chúng tôi thực sự cũng thấy chỉ có Tiêu Liêu phù hợp nên mới nhờ vả, hơn nữa chúng ta đều biết cậu ấy thích đám nhóc, người tốt như vậy, sẽ trông trẻ còn nấu ăn ngon, người như vậy đi đâu tìm được đây, còn nữa cậu ấy mới đến, trời xa đất lạ, nếu ba người các ngươi không ở nhà, để bọn trẻ chơi với Tiêu Liêu cũng tốt, chúng tôi cũng đưa thù lao, không bạc đãi cậu, ngươi nghĩ xem này một công đôi việc, rất tốt mà.”

Lời này vậy mà phát ra từ miệng Văn ít nói, Lan Loan và Tiêu Liêu trực tiếp nghe được đều trợn mắt há mồm.

“Các con! Có thích anh Tiêu của mấy đứa không?” Trùng Anh nhân cơ hội hét lên.

“Thích!” Tiếng mấy đứa nhỏ trong trẻo vang lên rõ ràng bên tai mọi người.

Trùng Anh đắc ý cười với Lan Loan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.