Tiêu Liêu lập tức hào hứng chạy lại, nhặt chiếc nồi đá nhỏ của mình lên, bắt đầu chế độ nông dân trồng hoa quả.
Cây dâu tằm này mặc dù đúng là có nhiều trái, nhưng vì mọc hoang nên những trái dâu trên đó không lớn, chỉ to bằng ngón tay cái, nhiều trái chín đỏ hoặc đỏ au nhìn có vẻ như có thể ăn được. Trên thực tế lại làm người ra chua đến rụng răng.
Tiêu Liêu chọn chọn, nếm lại nếm, rốt cuộc trước khi làm chính mình ê răng đến gục ngã, thành công lấy được hơn gần nửa nồi dâu tằm!
Tiêu Liêu tỏ vẻ, những cái đã được hắn chọn trong nồi này, hoặc là đều đã chín muồi mang hương vị ngọt ngào ngon miệng, hoặc là những quả đã chuyển từ màu đỏ thành đen chua chua ngọt ngọt, thành quả rất khả quan, nghĩ vậy cậu kiêu ngạo ưỡn ngực.
Nhưng vào lúc Tiêu Liêu chuẩn bị trở về sau thắng lợi, cậu đột nhiên thoáng nhìn một vật, nháy mắt bị dọa tới cả người mồ hôi lạnh!
Có một con rắn màu xanh lục đang nấp ngay cạnh bụi cây đối diện những cây dâu tằm nhỏ! Còn rất lớn! Xem tư thế này, nếu như không phải cậu vừa lúc rời khỏi khu vực đó, giờ này chỉ sợ là bị cặp kia răng đầy nọc độc kia cắn rồi!
Con rắn còn đang nhìn chằm chằm cậu, Tiêu Liêu càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, chân mềm nhũn.
“A Kiều? Cậu đâu rồi?”
Tiếng Cụ đột nhiên truyền đến, Tiêu Liêu vui mừng khôn xiết, thân thể không nhúc nhích, la to, “Cụ! Tôi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mo-nha-tre-o-di-the/3474259/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.