Đoàn tàu lao thẳng vào khu rừng mưa rậm rạp quen thuộc!
Trong màn đêm, mọi thứ trong rừng đều chìm trong sắc đen đặc quánh.
Những tán lá của cây nhiệt đới trải rộng thành từng mảng lớn, đen kịt. Những loại quả hình thù kỳ dị lủng lẳng trên cành cũng đen tuyền. Cỏ dại mọc ken dày thành tầng tầng lớp lớp, đen như mực. Ngay cả những bông hoa khổng lồ hai bên đường ray cũng nhuốm một màu đen thẳm.
Những dã thú nhỏ bé rạp mình trong bóng tối, đôi mắt sáng quắc lóe lên rồi nhanh chóng lướt qua.
Tống Ngưỡng và Sa Vũ buộc phải rạp người thấp hơn nữa để tránh bị cành cây phía trước quét xuống khỏi tàu.
Hai người nghiến chặt răng, vung dây thừng, dùng rìu nện mạnh vào kính chắn gió của buồng lái!
Tấm kính đã nứt chằng chịt như mạng nhện, chỉ cần thêm một cú nữa, nó sẽ vỡ vụn hoàn toàn!
...
Bên trong toa tàu, linh cảm về thảm họa đang đến gần khiến thần kinh Phí Sanh Tiêu và Lê Miên căng như dây đàn.
Phí Sanh Tiêu vừa chăm chú nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, vừa khàn giọng lo lắng hỏi:
"Chị Dương, chị vẫn chưa nghe thấy gì sao?"
Dương Nhạc Liễu lại đang ngoảnh đầu, sững sờ nhìn về phía An Như Minh.
Cô sở hữu dị năng thính giác, có thể nghe được mọi âm thanh ngoại trừ giọng nói của con người-với điều kiện cô tập trung.
Có lẽ vì quá để tâm đến Tống Ngưỡng và Sa Vũ, cô không hề nhận ra tình hình ở toa sau đã trở nên kỳ quái.
Diệp Tường biến mất.
Cửa toa thứ hai lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mo-nha-an-toan-o-the-gioi-vo-han-luu/5081519/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.