Tưởng tượng là một năng lực đáng sợ.
Thế giới thực đối với nhân loại hiện tại, chỉ đơn giản là hành tinh nhỏ bé dưới chân họ.
Vũ trụ vô tận ngoài kia dường như không thể chạm tới, chỉ có tư duy là không giới hạn.
Một từ, một bông hoa, một chiếc lá-đều có thể trở thành một thế giới rực rỡ và độc nhất.
Nhưng trong thế giới kinh hoàng này, chỉ một tiếng cười nhẹ bên tai thôi, cũng có thể là cái chết và bóng tối đang cận kề.
--Nhóm người họ đã đoán được quy luật của phó bản này. Nhưng khi chưa giết được con quái vật cốt lõi, bọn họ không thể rời đi. Họ vẫn phải tiếp tục lên lớp.
Chỉ khác là lần này, để không bị những NPC ảnh hưởng, Kim Nam, Lưu Ý, Giả Thanh và Vương Dược Nhiễm đã vo giấy ăn lại thành cục, nhét vào tai mình.
Tự chế nút tai, hiệu quả cách âm thì khỏi bàn.
Suốt cả buổi sáng, vài người bọn họ mặt mày nhợt nhạt, hễ nghe thấy NPC bắt đầu nói mấy lời kỳ quái là liền bịt tai thật chặt. Hết tiết, họ chạy ngay vào nhà vệ sinh.
Tống Ngưỡng, Hạ Cảnh và bà lão thì không tránh né, bởi vì việc này chẳng có ý nghĩa gì mấy.
Buổi trưa, sau khi đã bình tĩnh lại phần nào, cả nhóm tụ họp tại nhà ăn.
Vương Dược Nhiễm nghẹn ngào nói: "Tôi đã gọi điện hỏi rồi, nguyên nhân cái chết của Hứa Kim cũng là đột tử."
Lưu Ý nhớ đến người anh em tốt của mình, im lặng một lúc, rồi lẩm bẩm: "Sao tất cả đều là đột tử? Quái vật rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mo-nha-an-toan-o-the-gioi-vo-han-luu/5081502/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.