Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Ý thức sơ tỉnh nhu nhược, như bệnh nặng mới khỏi, Mộc Thủy Vân có chút không chống đỡ được, nhưng vẫn ôn nhu đáp lại Tuyết Phong, nàng nhớ nhung cảm giác này, từ lúc thử nghiệm tư vị tiêu hồn thực cốt, nàng không muốn cùng Tuyết Phong tách ra, mãi mãi cũng không muốn.
Mắt Mộc Thủy Vân đầy sóng nước, thở không ngớt, nói ra lời động tình nhất: "Nhớ nàng... Trong mộng, tất cả đều là bóng hình của nàng..."
Tuyết Phong kích động đặt nàng dưới thân, tỉ mỉ hôn hít chẳng khác nào mưa phùn liên miên, nhạt nhẽo nhưng đong đầy nhu tình, yêu thương, dùng phương thức thân mật, truyền cho nàng, âu yếm tâm linh của nàng.
Mùi thơm trong phòng nồng nàn, màn không một tiếng động hạ xuống, dưới ánh nến làm nổi bật hai dáng người xinh đẹp giao chồng lên nhau, một tiếng nhu ngâm như ẩn như hiện truyền ra, như ngột ngạt quá lâu nên cần phóng túng, cũng là tránh thoát ràng buộc mà cảm thán, thật sự quá mức tiêu hồn...
"Phong nhi..." Một âm điệu nhạt mà nhu triệt để tập quyển tâm tư của Tuyết Phong, nàng bình tĩnh nhìn mỹ nhan mê loạn, không còn bình thản của ngày xưa, dưới ảnh hưởng của cỗ khí lực kia, trở nên động tình quyến rũ, cũng lộ ra phong thái kinh hồn.
Thần vận kinh tâm động phách như vậy lại hiện ra trên mặt Thủy Vân, nội tâm Tuyết Phong dâng trào hải triều, trong nháy mắt trút xuống, chân tâm ướt át lại làm nàng run lên, thở dốc ôn nhu bên tai bao phủ hoàn toàn tâm tư, nàng nâng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-minh-chi-gioi/1363165/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.