Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum) 
Ngoài động mưa phùn liên miên, trong động lưu luyến triền miên, tà dương xuyên thấu qua nhành cây kẽ lá chiếu rọi trên mặt đất, ánh nắng chiều như Phỉ Thuý sặc sỡ một mảnh ửng hồng, cô quạnh treo đầy chân trời. 
Nhưng hào quang tinh hồng không sánh bằng cặp đồng tử long lanh của nàng, con ngươi óng ánh chẳng khác nào ngọc thạch đỏ, như hồ nước sâu thẳm, phản xạ phong cảnh xinh đẹp nhất thế gian. 
"Mắt ngươi, rất đẹp." Tuyết Phong quan sát mắt nàng rất lâu, không nhịn được dùng tay chạm đến. 
Mộc Thủy Vân mặc cho nàng dùng đầu ngón tay ôn nhu xoa xoa, lòng bàn tay mát mẻ, lại ẩn chứa thuần chất nhiệt liệt lâu dài, nàng cười nhạt một tiếng, bên trong có chút cay đắng: "Nàng yêu thích là tốt rồi." 
"Sao lại cười như vầy? Dưới cái nhìn của ta, trông rất thương cảm." Trong con ngươi Tuyết Phong hiện ra một vệt sáng, là nhu vận giống như quyến rũ, trải qua một phen kịch liệt mây mưa lúc nãy, nàng đột nhiên đối với Mộc Thủy Vân có đổi mới, phân hờ hững chấp nhất kia là che giấu mỹ hảo, phong thái hờ hững như chùm sáng huyễn mỹ, đủ khiến một trái tim vì nàng, mê muội phong hoa. 
Mộc Thủy Vân vuốt bờ vai bóng loáng của nàng, âm u cười: "Thế giới của ta thay đổi, biến thành một sắc thái tịch liêu. Mà nàng, là phong cảnh duy nhất trong sắc thái đó, khiến ta hồn khiên mộng nhiễu*. Chúng ta có thể vĩnh viễn không xa rời nhau sao? Ta không nỡ ly biệt sầu não, càng không muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-minh-chi-gioi/1363157/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.