Chương 71: Thiểm Vân (7) Bữa cơm tối hôm đó Thiểm Vân ngồi nhai cơm mà chẳng cảm thấy ngon gì cả. Anh vẫn chưa biết phải nói sao với Lý Nguyệt Nhan về dự định sắp tới của mình. Thiểm Vân nghĩ thầm: "Nên nói sao mới phải đây. Không lẽ nói huỵch toẹt ra là mình muốn đi xa một thời gian? Như vậy đâu có được, phải có cái lý do nào đó hợp tình hợp lý một chút." Lý Nguyệt Nhan thấy con trai mình cứ thẫn thờ thì lấy làm lạ, bèn lên tiếng: "Hôm nay con sao vậy, bộ cơm không ngon hả?" Thiểm Vân sực tỉnh, anh vội vàng đáp: "À... Không, không có gì cả! Mà mẹ này... "Con muốn nói gì à?" Thiểm Vân do dự một hồi, cuối cùng nói: "Con giấu mẹ đã lâu lắm rồi, nhưng bây giờ mới dám nói. Mẹ à... Con... là một tu tiên giả!" Thiểm Vân lấy hết dũng khí nói ra. Cứ tưởng rằng Lý Nguyệt Nhan và Tiểu Cầm sẽ rất kinh ngạc, thế nhưng không. Họ chỉ nhìn Thiểm Vân rồi cười. Thiểm Vân ngớ người, anh không hiểu điều gì khiến hai người họ cười lên như thế. Chẳng lẽ họ tưởng rằng anh đang nói đùa sao? "Con không có lừa mọi người đâu, con thật sự là tu tiên giả mà. Nếu mẹ không tin thì để con... Nói đoạn Thiểm Vân định đứng lên biểu diễn một vài chiêu pháp thuật thì Lý Nguyệt Nhan đã ra hiệu bảo anh ngồi xuống, bà nói: "Vân nhi à, chúng ta cười không phải là do không tin con, mà là vì con ngây thơ nghĩ rằng chúng ta không biết con là tu tiên giả từ lâu lắm rồi." "Hả?" Tiểu Cầm nói xen vào: "Ca, ca đúng là đồ ngốc!" Thiểm Vân: (-_-) Lý Nguyệt Nhan: "Mẹ là mẹ của con, làm gì có chuyện mẹ không biết con trai mình đang nghĩ gì chứ." Tiểu Cầm lém lĩnh hùa theo: "Cách đây 3 năm, ca bỗng tự dưng trở nên... đẹp trai hơn, khoẻ mạnh hơn chỉ trong một đêm cứ như vừa lột xác. Thủ đoạn như vậy chỉ có các tu sĩ mới làm được mà thôi!" Đúng thật lúc vừa bắt đầu tu luyện, sau khi thăng lên cảnh giới Luyện Khí tầng 1 Chu Trường An đã bắt Thiểm Vân phải ngâm mình trong nước thuốc liên tục. Bỏ một chút bột nghiền từ [ Tẩy Tủy đan ] hạ phẩm vào bồn nước và khuấy lên cho đều, sau đó cởi áo rồi nhảy vào bồn ngâm cho tới khi nước thuốc từ màu nâu chuyển dần sang màu đen và có mùi thối. Đó là do các tạp chất cặn bẩn trong cơ thể bị thanh lọc ra hết bên ngoài, quá trình này gọi là Tẩy kinh phạt tủy. Nhớ lại cái khoảng thời gian đó Thiểm Vân chỉ muốn ói hết mọi thứ trong bụng ra, cảm giác mùi thối xộc vào mũi vốn đã chẳng dễ chịu gì rồi thì lúc đó anh lại còn phải ngày nào cũng ngâm thuốc, ngửi nhiều đến phát bệnh luôn rồi. "Tức là muội chê ta trước đây xấu trai chứ gì!" Thiểm Vân đưa tay ra vò lấy vò để đầu tóc của Tiểu Cầm khiến tóc rối bung cả lên. Tiểu Cầm giận dỗi đẩy Thiểm Vân ra: "Ca xấu lắm, không chơi nữa." Rồi chạy vào buồng trong, có lẽ là đi tìm cái lược chải. Cả Thiểm Vân và Lý Nguyệt Nhan cười khổ. Phiền muộn lớn nhất của họ chính là Tiểu Cầm đây, đã sắp tới sinh nhật thứ 15, đã là một thiếu nữ xinh đẹp rồi nhưng con bé vẫn còn ngây thơ lắm, chưa biết mùi đời là gì. Chỉ sợ rằng sau khi Thiểm Vân đi thì Tiểu Cầm sẽ bị mấy đứa nhỏ trong thôn bắt nạt mất. Lý Nguyệt Nhan lắc đầu: "Con bé cứ như là còn nhỏ lắm vậy, không khéo nó cũng giống như thằng anh ở giá suốt đời thì khổ." "Ơ kìa mẹ! Mẹ nỡ lòng nào..." Nói rồi cả hai mẹ con lại bất giác cười thành tiếng, bầu không khí trở nên vui vẻ hơn. Lý Nguyệt Nhan hiền dịu nhìn đứa con trai, bà nói: "Toàn bộ người dân trong làng đều biết việc con làm rồi, từ chuyện con là tu sĩ đến việc con âm thầm bảo vệ thôn làng mỗi đêm. Con tưởng mình có thể qua mặt được mọi người à!" "Oan quá, con có định qua mặt ai đâu!" Thiểm Vân cười bất đắc dĩ, Anh không ngờ hành tung tưởng chừng như bí mật của mình lại bị những thôn dân tay lem đất bùn phát giác và nhận ra. Vậy mà Thiểm Vân lại không phát hiện được chỉ vì một câu nói bâng quơ của trưởng làng. Xem lại trình độ che giấu khí tức của anh vẫn còn non lắm! "Mẹ... "Con không cần phải nói gì hết. Mẹ biết con muốn nói gì mà!" Thiểm Vân rưng rưng nước mắt: "Mẹ không giận con sao ạ? Con chưa kịp báo hiếu gì mà đã phải rời xa mẹ rồi." Lý Nguyệt Nhan cười hiền hậu: "Vân nhi à, có lẽ con chưa biết. Chỉ có con cái giận cha mẹ chứ cha mẹ chẳng bao giờ giận con cái cả!" Nói rồi bà đưa mắt nhìn xa xăm: "Cách đây nhiều năm về trước, khi mẹ vừa sinh con ra thì cha con - Thiểm Lực - đã xộc thẳng vào buồng sinh. Ông ấy là người mạnh mẽ và nghiêm túc có tiếng trong làng, ấy vậy mà khi bế con lên ông ấy hiện nguyên hình là một người cha thương con vụng về." "Ông ấy đặt tên con là Thiểm Vân vì muốn con sau này có thể ung dung tự do tự tại như những đám mây trên bầu trời. Đó là mong muốn nhỏ nhoi thời trẻ mà cha con muốn con thực hiện." "Vân nhi, cả con và Tiểu Cầm đều là niềm tự hào của cha mẹ. Vậy nên mẹ sẽ không cấm cản con làm điều mình muốn." Thiểm Vân sửng sốt. Bởi vì Lý Nguyệt Nhan mặc dù đang mỉm cười nhưng những giọt nước mắt chảy trên má đã tố cáo bà ấy. Lý Nguyệt Nhan bên ngoài thì mạnh mẽ vậy thôi nhưng bên trong bà vẫn là một người mẹ thương con với trái tim mong manh dễ vỡ. Ngoài mặt, bà chấp nhận để Thiểm Vân lên đường đi lịch luyện, nhưng trong thâm tâm bà vẫn không muốn rời xa con trai. Chính vì mâu thuẫn như thế nên Lý Nguyệt Nhan mới khóc khi đang cố gắng cười. Thiểm Vân khóc nghẹn không thể nói thành lời. Anh đẩy ghế đứng dậy, quỳ xuống trước bàn thờ cha mình. Cũng giống như mẹ, Thiểm Vân không thể kìm nén được nước mắt. Đó là những giọt nước mắt của một người con hiếu thảo vì muốn tạ lỗi với hai đấng sinh thành. Tiểu Cầm ngồi đằng sau nhà đã nghe hết tất cả. Cô bé ngồi phịch xuống đất, dựa mặt vào đầu gối mà khóc. Cô khóc vì chung nỗi đau với mẹ mình. Ngoài đời, tác giả rơi nước mắt vì phải bấm trẹo cả tay để viết xong chương này do micro điện thoại hư. Đã vậy đăng lên cũng chẳng mấy ai đọc, buồn :( ... "Đồ nhi, ta bố trí kết giới xong cả rồi!" Chu Trường An nói sau khi chôn viên linh thạch cuối cùng xuống đất, một kết giới vô hình bao bọc ngôi làng nhỏ bé xuất hiện. Mắt thường không thể nhìn thấy được kết giới này nên Thiểm Vân có thể tạm thời yên tâm một nửa. Kết giới hoàn thành xong. Thiểm Vân lại đưa mắt nhìn vào toàn bộ dân làng đang tập hợp trước cổng. Họ muốn tiễn anh đi. Trưởng làng bước tới trước, ông ta đưa tay lên vỗ vai Thiểm Vân: "Tiểu tử này, ngươi quả thật đã trưởng thành rồi!" Mấy bà dì hàng xóm đứng cạnh Lý Nguyệt Nhan bảo: "Vân Vân, ngươi cứ yên tâm đi. Mẹ ngươi chúng ta sẽ chăm sóc thay cho ngươi." Tiểu Cầm đứng khép nép phía sau lưng Lý Nguyệt Nhan, cô bé chỉ nói: "Ca, mau chóng trở về!" Thiểm Vân cười: "Ờ, ca sẽ sớm về thôi. Lúc đó muội sẽ có quà." "Mẹ, Tiểu Cầm, mọi người. Con đi đây!" Nói xong Thiểm Vân cúi đầu chào từ biệt mọi người. Rồi anh xoay người bước đi. ... Bóng Tối Khởi Nguyên: Dạo này hai đứa mình ít xuất hiện nhỉ? Hoàng Vĩ: Hỏi lão tác giả ấy! Tác: Lười! Hết chương 71
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]