Chương 9: Giấc Mơ Năm Đó
Ngày 7 tháng 4 năm 2007, bệnh viện đa khoa Sài Gòn.
Khoa xương khớp.
Nữ bác sĩ và y tá đang kiểm tra hình chụp X-quang, sau một hồi xem xét kĩ lưỡng vị bác sĩ quay sang nói với hai người ngồi bên cạnh:
"Cháu Vĩ hiện đang hồi phục rất tốt! Xương đã gần lành hẳn rồi. Chỉ cần chờ thêm hai, ba ngày nữa là cháu có thể xuất viện được."
Hoàng Vĩ ngồi trên giường nghe xong liền vớ lấy hai chiếc nạng, cô y tá đứng dậy định giúp cậu nhưng bị ngăn lại:
"Cô đừng làm gì cả! Để nó tự đứng dậy chống nạng mà đi!"
Giọng nói phát ra từ miệng của người đàn ông.
"Sao anh lại nói như thế. Con trai anh đang bó bột chân nên đi đứng rất khó khăn đấy!"
"Chính vì vậy càng không được giúp nó! Nếu như chỉ có chút khó khăn như vầy mà còn phải dựa dẫm vào người khác thì sau này sẽ thế nào đây? Thằng Vĩ cần phải tự độc lập bằng sức của mình!"
Cô y tá định phản bác lại lập luận vô lý của ông ta thì bị bác sĩ ngăn lại, cô nhìn theo hướng chỉ tay của bác sĩ ra chỗ cửa, Hoàng Vĩ đã tự chống nạng bước từng bước tập tễnh ra khỏi phòng. Theo đó hai người kia cũng đứng dậy cáo từ.
Đường từ phòng chụp X-quang về tới phòng bện chỉ có 300m nhưng đối với Hoàng Vĩ hiện tại thì cứ như là 300 cây số. Thật may mắn khi cả hai phòng này nằm cùng một tầng.
Hai người theo sau chính là ba mẹ của Hoàng Vĩ, Hoàng Thịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-manh-len-nho-group-chat/359560/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.