Hiện tại Lâm Khanh đang đứng trước một tình huống kỳ quái chưa từng có. Hắn nhìn thiếu niên đứng trước mặt, lại quét mắt xuống cái đuôi dài màu đen bị thả ra phía sau hơi cử động. Lâm Khanh lắc đầu, nhanh chóng định thần lại: "Tạ Tinh, có gì muốn giải thích cho tình huống này không?"
Tạ Tinh lúng túng, buồn rầu nhìn người đối diện. Cũng lười giấu giếm mà tỏ ra thành thật: "Tôi có lời muốn nói với cậu. Kỳ thực cái này không phải cái kia như cậu nghĩ. Nó là cái đuôi."
Thấy người nọ im lặng, Tạ Tinh không hiểu sao hơi chột dạ nhìn đối phương: "Thật ra tôi không phải con người. Tôi thuộc trùng tộc. Ờ thì, còn là vua trùng tộc đến đây làm gián điệp."
Lâm Khanh cố gắng hít thở thật nhẹ nhàng, ủ rũ lên tiếng: "Không có gián điệp dị tộc nào bị bắt gặp thì nói sạch ra như cậu đâu." Dừng một chút lại nghiêng đầu nhìn không chớp mắt: "Cậu thành thật như thế làm tôi cũng muốn thành thật theo đấy."
Tạ Tinh nắm chặt tay thành nắm đấm: "Ừm. Cậu thành thật đi. Chúng ta cùng nhau tâm sự."
Lâm Khanh: "Tôi là nguyên soái cấp cao của đế quốc bị trúng độc nên mới ở hình dạng hiện tại. Nếu dựa trên luật pháp tinh hệ, bây giờ tôi phải đem cậu bắt lại nộp lên quốc gia xử lý."
Tạ Tinh ngồi xuống giường lắc lư chân mình, tỏ ra chăm chú: "Vậy bây giờ cậu sẽ bắt tôi sao? Chúng mình phải đánh nhau nhỉ?" Chóp đuôi nhòn nhọn thò qua chọc chọc trên mu bàn tay Lâm Khanh.
Đầu ngón tay Lâm Khanh lướt qua lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-theo-tieu-thu-di-duong-thai/541008/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.