Trong phòng liên túc truyền ra tiếng la hung tợn của bạn nhỏ Lâm Lâm.
: "Cục cưng! Cậu đùa tớ à? Phép tính hai chữ số cũng xài máy tính hả trời!"
Tạ Tinh ngây ngốc nhìn đối phương, thành thật giấu máy tính ra sau lưng. Thiếu niên nhe răng vò đầu y hai cái rồi lại quắc mắt sang người còn lại đang thờ ơ nghịch bút: "Còn ca ca nữa, có hiểu công thức vừa rồi không?"
Lâm Khanh lười chẳng muốn nghe, thuận miệng đáp qua loa: "Hiểu rồi."
Lâm Lâm ánh mắt sắc bén: "Hiểu như thế nào?"
Lâm Khanh: "..." Hỏi khó thế.
Biết vậy lúc sinh nó ra mình rán trứng ăn cho rồi.
Thiếu niên Lâm Lâm thấy biểu tình kia thì lựa chọn buông xuôi tất cả, bất lực nằm vật ra đất khóc lóc: "Gọi xe cứu thương đi, tôi không trụ nổi nữa mất"
Tạ Tinh ngoan ngoãn lên tiếng: "Xe cứu thương ơi."
Lâm Lâm: "..."
Lâm Khanh rất tri kỉ phụ họa: "Xe cứu thương đây."
Lâm Lâm: "..." Tôi là trò đùa của hai người à?
Bạn nhỏ Lâm Lâm tức muốn bốc khói. Con ngươi xoay chuyển, giận dỗi đứng dậy trốn vào nhà bếp nấu bữa trưa.
Thấy Lâm Khanh dọn dẹp bàn học. Tạ Tinh cũng ôm sách vở muốn đi về, lại bị người kéo kéo vạt áo.
Thiếu niên ngập ngừng vân vê tóc mai: "Đằng nào về nhà cậu cũng chỉ có một mình. Không bằng... ở lại ăn cơm chung đi."
Tạ Tinh ngồi về chỗ cũ, ôn hòa nhẹ nhàng đáp: "Được thôi."
Lâm Khanh: "..." Sao chẳng rụt rè tí nào cả.
Hai người cách nhau rất gần, dáng vẻ của Tạ Tinh phóng to rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-theo-tieu-thu-di-duong-thai/541004/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.