"Ta không ngủ cùng bọn họ..." Dung Nhứ yếu ớt nói, mắt nai ngơ ngác nhìn Cố Ánh Liễu.
Khuôn mặt thiếu niên điềm tĩnh, bên má còn phúng phính nét trẻ con chưa hết, thoạt nhìn ngoan mềm cực kỳ.
"Bọn họ?" Cố Ánh Liễu nhíu mày.
"Đại học... Là học đường ở quê ta, có bốn người cùng ngủ trong một ký túc xá." Dung Nhứ bọc chăn gấm quanh người, ngữ điệu bằng phẳng.
"Ừm," Cố Ánh Liễu nhìn xuân cung đồ trong tay Dung Nhứ, "Đi ngủ sớm một chút."
"Ta không ngủ được..." Dung Nhứ nằm giữa chiếu, nhìn màn giường trên đỉnh đầu, "Ánh Liễu, ta muốn về nhà, ta không muốn làm Hoàng đế."
Cố Ánh Liễu không nói gì, chỉ đến gần cậu hơn nằm xuống.
Dung Nhứ nghiêng đầu nhìn Cố Ánh Liễu, thanh niên hôm nay có chút kỳ lạ, bình thường đến giờ ngủ lúc nào cũng chỉ muốn cách cậu thật xa, hiện tại lại dựa gần không một chút khe hở nào.
"Ánh Liễu, chúng ta giờ coi như là hảo bằng hữu đúng không?"
"Đúng." Cố Ánh Liễu ồm ồm trả lời.
"Chỉ cần..." Dung Nhứ muốn nói đến tiểu thuyết kết thúc là cậu có thể về nhà, kết quả lại phát hiện mình hoàn toàn không thể nói được.
"Chỉ cần cái gì?" Cố Ánh Liễu nhạy bén nhận thấy tình hình không đúng.
Tiểu Nhứ Nhi mới vừa rồi còn nói đến chuyện về nhà, giờ lại thêm câu "chỉ cần", rất khó để làm người ta không hiểu sai.
"Ta không thể nói." Dung Nhứ lắc lắc đầu, nhìn chăm chú vào Cố Ánh Liễu.
Thanh niên vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-thai-nhai-con-cua-quyen-than/2759425/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.