Chương trước
Chương sau
Ánh mặt trời chói chang.

Dung Nhứ mê mê hoặc hoặc mà tỉnh lại, trong đôi mắt còn dính chút mờ sương.

Không đợi cậu kịp hồi thần lại, một cái hôn ướt át hạ xuống giữa mày.

Thanh niên thấp thỏm nắm lấy cánh tay cậu, lưu luyến rồi buông ra, "Tiểu Nhứ Nhi, ăn điểm tâm trước đi."

Sau đó cậu bị thanh niên bế lên, ngồi vào bàn tiếp tục dùng bữa tối.

Vành tai Dung Nhứ đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Ánh Liễu.

A!

Cậu cư nhiên ngủ thụ chính của 《 Dâm loạn bệnh mỹ nhân 》rồi, là ngủ mà ấy ấy í!

Cậu coi Cố Ánh Liễu là huynh đệ, y lại dám!

"Tiểu Nhứ Nhi," Cố Ánh Liễu ôm cậu ngồi lên đầu gối, dùng muỗng đút cơm cho cậu, "Bánh trôi ngâm rượu ngươi thích."

"Không muốn ăn." Dung Nhứ dẩu miệng, ủy khuất cực kỳ.

Hốc mắt thiếu niên như chứa hai túi khóc, cậu còn tưởng rằng Cố Ánh Liễu là một tiểu đáng thương, ai ngờ cậu mới là tầng thấp nhất của chuỗi thức ăn.

Bông cúc nhỏ của cậu vẫn còn trướng đau, bị cắm đến không khép lại được.

"Nhiều ít cũng nên ăn một chút, không thì không có sức mắng ta." Cố Ánh Liễu tiếp tục đưa muỗng đến bên miệng Dung Nhứ.

"Ai muốn mắng ngươi?" Dung Nhứ thở phì phì, gương mặt phồng lên như cục bột.

"Là ta không đúng, mơ ước Bệ hạ, Bệ hạ muốn mắng ta thế nào cũng được, nhưng đừng không thương thân thể của mình." Cố Ánh Liễu nhéo tay Dung Nhứ, buông muỗng sứ.

"Ta không muốn ăn." Dung Nhứ hiện tại nhìn Ánh Liễu, nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa mắt!

Mệt cậu còn sợ Cố Ánh Liễu bị người ta chiếm tiện nghi, y mà bị chiếm cái nỗi gì.

Tức chết cậu.

"Vậy không ăn," Cố Ánh Liễu hôn hôn gương mặt Dung Nhứ, "Ta bảo Điền Cát đem đồ ăn vứt hết đi, nho ngọt và điểm tâm đều không ăn tí nào, nghe nói Ngự Thiện Phòng dạo gần đây làm món mới, bánh sơn tra đường trắng, vẫn là hình thỏ con, thơm ngọt ngon miệng."

"......"

"Điền Cát." Cố Ánh Liễu hướng ra ngoài cửa hô một tiếng.

Điền Cát khom người, đẩy cửa mà vào, liền thấy Dung Nhứ để chân trần ngồi trên đùi Cố Ánh Liễu, khuôn mặt tức giận.

Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chếch.

"Mang hết mấy cái này vứt đi, Bệ hạ nói không muốn ăn," Cố Ánh Liễu lại thêm câu, "Mấy người ở Ngự Thiện Phòng giải quyết thế nào? Kéo xuống đánh mấy bản tử, miễn cho bọn họ không tận tâm, dám đưa mấy thứ không ăn được lên đây."

"...... Vâng."

"Đừng," Dung Nhứ ngăn Điền Cát lại, "Bây giờ ta ăn uống."

"Vâng vâng." Điền Cát lau mồ hôi cáo lui.

Trong tẩm điện lại chỉ còn lại hai người.

"Ta không muốn thấy bọn họ bị trượng hình." Dung Nhứ cầm lấy cái muỗng ăn một miếng bánh trôi ngâm rượu, vẫn ấm.

"Bệ hạ thiện tâm." Tầm mắt Cố Ánh Liễu dừng ở lông tơ bên má Dung Nhứ.

Bất quá một lát, thiếu niên liền buông cái muỗng, "Ăn no."

"Ừm." Cố Ánh Liễu cũng không vạch trần, gọi Điền Cát tới thu dọn bữa tối, lại dâng trái cây và điểm tâm ngọt sau bữa ăn.

Y lấy khăn tay ra, xoa xoa khóe miệng thiếu niên.

Cung nữ bưng điểm tâm cùng trái cây nối đuôi nhau vào, lại tay chân nhẹ nhàng mà rời khỏi điện.

Dung Nhứ nhìn bánh sơn tra đường trắng, gấp không chờ nổi mà bỏ vào trong miệng, hương nhu mềm mại, mang theo vị chua nhè nhẹ cùng với hơi mát the the, ngon ngon.

"Ngươi ăn không?" Cậu giơ điểm tâm, đưa tới bên miệng Cố Ánh Liễu.

Dung Nhứ nói xong mới cảm thấy không đúng chỗ nào, cậu hỏi theo thói quen, quên mất mình với Cố Ánh Liễu còn đang cãi nhau.

Cố Ánh Liễu hé miệng, ngậm điểm tâm trong miệng, lại liếm liếm ngón tay cậu.

Tiểu nhân. Nếu là trước kia, Dung Nhứ khẳng định không cảm thấy có gì sai, hiện tại cậu lại dè chường Ánh Liễu, nhất cử nhất động đều mang theo ám chỉ.



Thiếu niên mặt đỏ tai hồng, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên cậu bắn, Cố Ánh Liễu cũng ngậm lấy của cậu như thế này......

"Ngươi......" Dung Nhứ rút tay về, nghẹn một lúc lâu, "Không cho ngươi ăn."

Cố Ánh Liễu bật cười.

"Ngươi chê cười ta!" Dung Nhứ bôi vụn đường lên vạt áo y, giãy giụa đứng dậy.

"Không dám chê cười Bệ hạ." Cố Ánh Liễu không được nhịn lại hôn lên mặt cậu một cái.

"Sắc lang!"

"Ừm."

"Ngươi còn ừm! Ta đang mắng ngươi sắc lang!" Dung Nhứ cạn lời, đây tuyệt đối không phải Ánh Liễu mà cậu biết, da mặt còn dày hơn tường thành.

"Tiểu Nhứ Nhi nói cái gì thì là cái đó." Cố Ánh Liễu ôm eo thiếu niên, ôm cậu lên giường.

Dung Nhứ một quyền đánh vào bông, tức không có chỗ xả.

Giờ cậu cứ thấy giường là sợ hãi, hình ảnh Cố Ánh Liễu đè mình xuống giữa chiếu mà đâm vào không thể xóa nhòa. Lúc Cố Ánh Liễu làm tình rất ôn nhu, cậu không thấy mình đổi chỗ cho Cố Ánh Liễu thì sẽ làm tốt hơn y, nhưng cái đó của Cố Ánh Liễu quá mức bình thường rồi, cậu không xứng.

Lúc ấy không cảm thấy đau, nhưng tác hại sau này thì lớn quá.

"Bệ hạ, phải bôi thuốc." Cố Ánh Liễu nửa quỳ trên mặt đất, chuẩn bị cởi quần Dung Nhứ.

"Ta tự làm." Dung Nhứ túm chặt dây quần.

Cậu cũng không ngốc đến thế, trong lòng Cố Ánh Liễu đang nghĩ cái gì cậu biết hết, chính là muốn thừa dịp bôi thuốc lại chiếm tiện nghi của cậu! Đồ biến thái!

"Được," Cố Ánh Liễu rũ mắt, "Quần lót cùng thuốc mỡ đều đặt ở mép giường, Tiểu Nhứ Nhi tự mình bôi đi."

"Ngươi đi ra chỗ khác đi."

"Ừm."

Cố Ánh Liễu xoay người, bên tai truyền đến tiếng loạt soạt của quần áo được cởi xuống. Y rũ mắt, nuốt nước miếng.

Sự tình so với tưởng tượng của y còn tốt hơn nhiều, Tiểu Nhứ Nhi chỉ giận y thôi, chứ không thật sự chán ghét y.

"Cố! Ánh! Liễu!" Dung Nhứ tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Chân thế này mà là chân à, vết đỏ trải rộng, khắp đùi cẳng toàn là dấu hôn xanh tím, hút đến sưng đỏ.

Nếu cậu có thể nhìn ra đằng sau lưng mình, nhất định sẽ phát hiện đống dấu hôn trên đùi kia vẫn tương đối kìm nén!

Dung Nhứ túm gối mềm ném lên người Cố Ánh Liễu! Kẻ lừa đảo! Còn nói là thụ! Thụ nào như ngươi!

Cố Ánh Liễu bị ném đến xoay người, tầm mắt không tự chủ được mà nhìn vào hạ thân thiếu niên.

"Không cho xem!"

Cố Ánh Liễu thuận theo mà xoay người.

Dung Nhứ bôi xong thuốc mỡ, ủy khuất mặc lại quần lót, trong lòng mắng Cố Ánh Liễu là chó.

Cố Ánh Liễu quay lại đến trước người Dung Nhứ, hôn hôn khóe miệng thiếu niên, gần gũi cỡ nào cũng không nổi.

Dung Nhứ nâng tay lên xoa miệng mình, "Sắc lang......"

Thiếu niên nhấc chân lại đạp vào chân Cố Ánh Liễu.

Thanh niên bắt lấy chân cậu, lại hôn lên mắt cá chân cậu một cái.

Dung Nhứ hoàn toàn ngây ngốc, dòng điện tê dại len lỏi theo từng dây thần kinh lên đến đại não, trong lúc nhất thời quên rút về.

"Ngươi lại bắt nạt ta."

Thanh niên buông mắt cá chân cậu ra, ôm lấy cậu, "Khó kìm lòng nổi."

"Ngươi coi ta như đồ ngốc dễ lừa." Dung Nhứ ủ rũ cụp đuôi.

Cậu chỉ muốn về nhà sớm một chút, kết quả cốt truyện loạn tùng phèo, một chút tiến triển cũng không có, cậu lại còn bị thụ chính chịt nữa.

Chẳng lẽ lại phải ở trong sách cả đời sao?

"Tiểu Nhứ Nhi nói ngốc gì vậy," Cố Ánh Liễu xốc chăn gấm lên, hầu hạ cậu nghỉ tạm, "Trên đời này người dễ lừa có hàng ngàn hàng vạn, chẳng lẽ ta cũng phải nhân lúc bọn họ dễ lừa nên thích họ sao?"

"Ta sẽ không thích ngươi." Dung Nhứ nằm ở trong chăn, lộ ra đầu tròn tròn.



Tthân mình thanh niên cứng lại, đặt câu hỏi ngược lại, "Vậy Bệ hạ có thích người khác không?"

"Cũng sẽ không." Dung Nhứ không cần nghĩ ngợi.

Thân ảnh cao lớn phủ xuống dưới, hương xương bồ dễ ngửi lan tỏa trong không khí, cái hôn ướt nóng lại hạ xuống giữa mày thiếu niên.

"Thế thì tốt."

Tốt gì mà tốt?

Tim Dung Nhứ nhảy bùm bùm lợi hại hại, trong đầu như nhớ đến cái gì, trong nháy mắt lại không nhớ ra được.



Dung Nhứ cứ theo lẽ thường lên triều.

Gần đây thành Thịnh Kinh nổi lên một lời đồn.

Thứ nhất, mỹ nhân Lê Quốc có một không hai Cố Ánh Liễu thất sủng, Thị lang không muốn làm, cố tình muốn vào cung làm nam phi, nhiệt tình bám theo Tiểu Hoàng đế xum xoe nịnh nọt, đáng tiếc cho một tài văn chương xuất chúng cùng dung mạo hơn người, vậy mà cũng là một hạng a dua nịnh hót.

Cái thứ hai, Tiểu Hoàng đế muốn tuyển tú, Bệ hạ đã sắp cập quan, Hậu cung chỉ có một vị Hoàng hậu cùng một Nam phi, dưới gối không con, tuyển mỹ nhân là việc cần thiết nhất hiện giờ.

Dung Nhứ ở thâm cung, chẳng biết gì về mấy lời đồn này.

Cậu đang ở hậu hoa viên nghe Thái Hậu dạy bảo.

"Người là con bắt vào cung, ban ngày bắt Liễu phi phê tấu chương cho con, buổi tối lại còn muốn Liễu phi phụng dưỡng con," Hoắc thái hậu đỡ lấy tay cung nữ, đi về đằng trước, "Ai gia bất quá mới chỉ cho Cố Ánh Liễu một cái danh phận, con đã bỏ rơi y, là có ý kiến với ai gia à?"

"Không phải......" Dung Nhứ đi theo sau Hoắc thái hậu, không biết nên giải thích như thế nào.

"Được rồi," Hoắc thái hậu nhặt lấy viên đá cuội bên khóm tường vi ven đường, "Ai gia biết, con đến tuổi này, có mới nới cũ là chuyện bình thường. Cố Ánh Liễu không có thủ đoạn, cũng không hiểu đạo lý muốn tình cảm dài lâu thì phải xa được gần được, chờ con lớn hơn một chút, sẽ biết đây là tấm chân tình đáng quý."

Dung Nhứ không dự định như vậy.

Cố Ánh Liễu cầm ý chỉ trong tay, đêm đó liền lôi cậu ra địt luôn, phía sau mình còn đang đau đớn, lại còn phải đi nghe giáo huấn.

Hoắc thái hậu xoay người, đánh giá bộ dáng bất mãn của Dung Nhứ, liền biết cậu một chữ cũng chưa nghe lọt, "Quý trọng người trước mắt."

"Vâng, nhi thần đã biết."

"Nếu con thật sự không thích y, ta sẽ tổng cổ y đi chùa miếu thành nam làm hòa thượng," Hoắc Thái hậu đưa đóa tường vi cho cung nữ, "Y đã là cung phi, thả ra cung có vi tổ chế, ở lại trong cung lại chọc con ghét bỏ, muốn giữ mạng, chi bằng đi chùa miếu cấu phúc, còn có thể giữ lại thể diện."

"Đừng." Dung Nhứ nhéo ống tay áo chính mình.

Cậu lúc này mới phát hiện, Cố Ánh Liễu tự bức chính mình đến đường cùng, không còn một đường lui nào. Nam tử và nữ tử trong hậu cung đều phải dựa vào ân sủng của Hoàng đế mà sống qua ngày, Cố Ánh Liễu lại chẳng phải Hoàng hậu, y chỉ có thể ỷ lại vào chính mình.

Mệt người.

"Con cãi nhau với Cố Ánh Liễu?" Hoắc Thái hậu liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối.

"Không," Dung Nhứ dẩu miệng, một lúc sau mới nói, "Cũng có thể tính ạ."

"Sao Dung gia lại sinh ra cái tên keo kiệt như con, y là phi tử của con, con nhường y một chút mới là độ lượng." Hoắc Thái hậu bất đắc dĩ, phất tay cho cung nữ lui.

Dung Nhứ chau mày, việc này làm như thế nào......

"Tiểu Nhứ Nhi, con là Thiên tử, cho dù chỉ yêu một người, thì cũng phải là con sủng hạnh Cố Ánh Liễu. Cậy sủng sinh hư, Cố Ánh Liễu làm được, con lại không làm được, lại nói Cố Ánh Liễu như vậy, con là người ăn mệt. Con hỏi quý nữ khắp Thịnh Kinh này đi, nếu có thể cùng Cố Ánh Liễu xuân phong nhất độ, là ai chiếm tiện nghi ai."

Dung Nhứ bị chọc trúng tâm sự, khuôn mặt nhỏ xanh trắng biến ảo.

Sao cậu lại không thể là người bị hại? Cố Ánh Liễu là đồ lừa gạt trắng trợn, dương vật to như vậy, bất động mà muốn địt cậu. Sủng hạnh không phải là cậu muốn ngủ Cố Ánh Liễu thì ngủ à? Chứ đâu phải là bị y đè xuống mà hôn tới hôn lui đâu.

"Con đúng thật là ở trong phúc mà không biết phúc," Hoắc Thái hậu không nể nang gì, "Danh sách tuyển tú cuối tháng này đã được đưa cho ta rồi, ta già, cũng không muốn quản, nhưng cũng chẳng quản được chuyện giữa hai đứa. Con mang về đi, đưa cho Cố Ánh Liễu nhìn xem, nếu chọn trúng ai thì ta đành muối mặt mà tứ hôn cho y."

"Vâng ạ." Dung Nhứ rầu rĩ mà đồng ý.

Cung nữ bưng theo danh sách đi theo thiếu niên đến Sùng Dao Điện, Dung Nhứ bảo nàng để hết luôn lên bàn.

Trong lòng Dung Nhứ nghẹn muốn chết, cậu bảo Điền Cát nhanh gọi Cố Ánh Liễu qua đây, mình thì tùy ý lật xem tập tranh, yến gầy hoàn phì, kiểu gì cũng có, góc trên bên phải còn có mấy hàng chữ nhỏ, đề khuê danh, năm sinh cùng chức quan phụ thân.

Thanh niên bước đi vội vàng, đi được đến ngoài cửa liền dừng lại.

Cố Ánh Liễu chậm rãi đẩy cửa phòng ra, thiếu niên đang cúi mặt chống khuỷu tay trên danh sách, hiển nhiên là chuẩn bị cho tuyển tú.

"Ngươi qua xem thích ai đi."

Cố Ánh Liễu chết đứng, trong đầu không ngừng hiện lên lời nói trước kia của Dung Nhứ: Vẫn là thích cô nương mềm mại thơm tho hơn.

_________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.