Tim Dung Nhứ rơi xuống, trên đường vội vã làm cậu rơi mất một bên giày, bất giờ mới cảm nhận được đau đớn, lòng bàn chân toàn là vết cắt do lá khô làm xước.
"Ầm ~"
Thiếu niên té ngã trên đất, gương mặt dính bùn ướt đẫm.
Trăng tròn trên rặng trúc, gió thổi qua rừng cây tạo nên tiếng vang soàn soạt, âm thanh đuổi giết càng lúc càng đến gần.
Cậu quỳ rạp trên mặt đất, nhắm mắt lại, nhưng không chờ được tiếng mũi tên xé gió quen thuộc truyền đến.
"Hư......"
Cả người cậu bị hương xương bồ bao quanh.
Thanh niên dùng khăn tay lau hết vết bẩn trong lòng bàn chân cậu, nhẹ nhàng bế người lên.
Cậu muốn hỏi Tiểu Ngũ đâu rồi, toàn quân Ám Lang Vệ bị diệt rồi sao? Nhưng cậu không dám hỏi, cậu sợ nhận được đáp án mình không mong muốn.
Có phải là nếu cậu ngoan ngoãn ở im trong cung, Ám Lang Vệ sẽ không gặp chuyện, Tiểu Ngũ cũng không vì bảo vệ cậu mà bị thương.
"Đừng lo lắng." Cố Ánh Liễu ôm thiếu niên đang run rẩy.
Đôi mắt cậu sưng lên, cả khuôn mặt xinh xắn bị bôi bẩn trầy xước, quần áo rách tả tơi không còn nguyên vẹn, thoạt nhìn cô độc lại đầy bất lực, như tiểu cẩu lưu lạc.
Đáy mắt Cố Ánh Liễu hằn lên hung ác nham hiểm.
Những ngày thoải mái này khiến y hơi lơ là, suýt chút nữa đã bị rút sạch đi nanh vuốt.
Trên người thiếu niên nồng nặc mùi máu tươi, y cẩn thận kiểm tra mới phát hiện đều không phải là máu của cậu, sát khí trên người mới lui bớt.
Tiểu Ngũ bảo vệ cậu rất tốt, ngoại trừ lúc chạy làm gót chân bị thương thì không còn vết thương nào khác.
Dưới ánh trăng, mắt nai long lanh như nước, rưng rưng nhìn y.
Dung Nhứ cảm thấy Cố Ánh Liễu không đúng lắm, so với quá khứ càng không đúng, làm cậu vô thức sợ hãi.
Cậu ôm cổ thanh niên, lau nước mắt của mình lên vạt áo thanh niên, từng cái hôn quen thuộc rơi xuống giữa mày, trái tim đang lơ lửng cũng phải yên ổn hạ xuống.
Mặc kệ như thế nào, đều là Ánh Liễu của cậu.
Cố Ánh Liễu cởi quần áo dính máu của thiếu niên ra, lấy nhuyễn giáp của mình tròng lên người cậu, lại thêm cả áo ngoài của mình nữa.
Nhìn từ xa, Cố Ánh Liễu ôm thiếu niên yên lặng đi dưới ánh trăng, không hề có vui mừng sau khi thoát nạn.
Giờ phút này, không chỉ là không thể về dịch quán, mà kinh đô cũng không về được.
Bạn cũng sẽ thích Arc-en-ciel bởi CoffeeGirl_10 Arc-en-ciel 4.8M 202K 〚FEATURED〛 ⭒⭒⭒⭒⭒ "My pick-up lines are great." "Yeah, and I have a pet llama." "You do??" "No, idiot." ⭒⭒⭒⭒⭒ Arc-en-ciel (n.): Ra... Error 404 bởi RebelleFleur00 Error 404 25.7M 985K Rebel Simmons was just a girl who was dealt a shitty hand in the game of life. Despite her harsh and abusive upbringing, she worked hard, and studied harder. With an IQ... all mine | pjm bởi f4iryseokk all mine | pjm 8.3M 276K "you're all mine; the hair, the lips, the body, it's all mine." • highest rankings • - #1 in jimin - #1 in pjm - #1 in btsfanfic cover by: @TheChristianChimC... Drakkon bởi CrestFallenStar Drakkon 14.4M 692K When Daiyu is summoned with dozens of other girls to be the Emperor's concubine, she doesn't think that she'll be chosen. Although beautiful and kind, she's hardly quali... Y.O.L.O (Boyxboy)✔ bởi letsgohomehidee Y.O.L.O (Boyxboy)✔ 8.3M 348K *COMPLETED* (Y.O.L.O stands for: YOU ONLY LIVE ONCE) *** Carter Jones, the school nerd, and Killian Henderson, the reputated troublemaker, somehow end up getting detenti... Lust Next Door bởi Virgoswriter2 Lust Next Door 14.1M 272K ~•~ 26 year old, Connor Deluca, is a professional Hockey player in the NHL; who just moved into the expensive Citrus Grove Community. 23 year old, Serena Jade, is the re...
Cố Ánh Liễu nhớ rất rõ từng chi tiết trên triều đình.
Trí nhớ của y luôn luôn tốt, giờ chỉ cần kéo tơ lột kén là ra tin tức hữu dụng.
Dung Tích và Hoắc Trừng không đánh nhau trực tiếp trên triều, chỉ coi y thành thằng hề nhảy múa, trên thực tế bọn họ không có quá nhiều bất hoà, thậm chí đệ đệ y Cố Dịch Sơ còn là một bọn với họ.
Dùng dục vọng thấp kém đày đọa y, để y hạ thấp cảnh giác, cho rằng mình có thể chống lại bọn họ, hoặc tham sống sợ chết mà thỏa hiệp.
Cố Ánh Liễu thở nhẹ một tiếng, hoảng hốt nhớ lại khoảnh khắc thi đình ba năm trước, ngồi ngay ngắn trước "Bệ hạ", nhận được đánh giá cùng khẳng định —— lập luận nhanh nhẹn, túc trí đa mưu.
Thực tế, y chỉ là một con mọt sách biết mấy cái điển tích điển cố thôi.
Dung Nhứ không quấy rầy Cố Ánh Liễu trầm tư.
Cậu dốt đặc cán mai với tất cả những thứ liên quan đến Lê Triều.
Bây giờ Ám Lang Vệ không thể cứu viện, họ nên đi đâu đây?
Cố Ánh Liễu nhìn mạn sơn trúc hải, hôn lên giữa mày Dung Nhứ một cái rất nhẹ.
Bây giờ hẳn là hai người họ đang ở giao giới giữa Phù Dung trấn và Nguyên Thuỷ huyện, nếu Hoắc Trừng và Dung Tích không chết, vậy thì nơi nào cũng không đi được.
Lợi thế trong tay y quá ít.
Hướng tây là Mạn Châu huyện, nơi đó có lẽ sẽ có lối ra.
Sương mù dày đặc, ánh trăng mông lung.
Quan binh phía trước giơ ngọn đuốc đã cháy đen, Cố Ánh Liễu ôm thiếu niên nhàn nhã trấn định đến trước mặt người cầm đầu, người nọ xoay người, nhìn về phía Cố Ánh Liễu, "Cố Đốc sử, nghe danh đã lâu."
Cố Ánh Liễu đoán được, có thể xuất hiện ở giao giới giữa Nguyên Thuỷ huyện và Phù Dung trấn, chỉ có thể là Tề huyện lệnh của Nguyên Thuỷ huyện.
Phù Dung trấn thuộc Quảng Bình huyện, Quảng Bình huyện lệnh từ trước đến nay không liên quan đến chính vụ trong triều. Nguyên Thuỷ huyện lệnh lại là tay trong của Hoắc Trừng, nếu thật sự Hoắc Trừng và Dung Tích kết liên minh, thì Tề huyện lệnh sẽ ở đây chờ y.
Từ khi y giẫm vào bố cục này, từng bước đều bị tính kế.
Dịch quán có kẻ mai phục, chẳng lẽ Dung Tích cũng không đoán được y muốn đi Nguyên Thuỷ huyện sao?
"Tề huyện lệnh, nghe danh đã lâu." Cố Ánh Liễu đối mặt với đoàn quan binh mênh mông, tư dung điệt lệ bị than đỏ hun đến đỏ bừng, tóc đen bị gió thổi tán loạn, càng giống diễm quỷ trong thoại bản hơn.
Thiếu niên trong lồng ngực bất an động đậy, y nhẹ nhàng vỗ về trấn an cậu.
Bấy giờ bọn quan binh mới chú ý đến người trong ngực Cố Ánh Liễu, thiếu niên rõ ràng là quá nhỏ bé so với trường bào, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, đầu gối treo trên khuỷu tay thanh niên, mũi chân nhỏ bé lắc lư, như một miếng bánh ngọt ngon miệng, ai cũng có thể bắt nạt.
(ối dồi ôi size gap muôn nămmmmmmmmm) 5
Cố Ánh Liễu cau mày, liếc mắt mà chắn trước tầm nhìn quan binh, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
"Bệ hạ ở đây, tại sao ngươi không quỳ khấu thánh ân."
Bọn quan binh nhất trí động tác nhìn về phía Tề huyện lệnh, chờ đợi ý của hắn.
"Cố Đốc sử thật biết đùa, Bệ hạ hiện tại đang dưỡng bệnh trong hoàng cung, sao có thể đến Nguyên Thuỷ huyện nho nhỏ này được." Tề huyện lệnh nói.
"Ngài biết hay không không quan trọng, Ám Lang Vệ biết là được." Cố Ánh Liễu ôm sát thiếu niên, "Ngài cảm thấy nếu Bệ hạ gặp nạn ở Nguyên Thuỷ, mũ cánh chuồn của ngài có giữ được không?"
"Cố Đốc sử hà tất nói chuyện hài hước, thần lại không hề biết Bệ hạ vừa dưỡng bệnh, vừa du ngoạn ở Nguyên Thuỷ huyện cách cả ngàn dặm."
"Ta có thể ra ngoài, chính là đã thông báo cho Thái hậu nương nương, ngài nói xem Thái hậu có tin lý do thoái thác này của ngài không?" Cố Ánh Liễu không chút để ý hỏi, "Ngài nhốt ta và Bệ hạ ở đây, là muốn nghiệm chứng cái gì? Nghiệm chứng Dung Tích và Hoắc Trừng dùng xong thì giết người, hay là nghiệm chứng sau khi Bệ hạ qua đời, Ám Lang Vệ có truy sát cả tộc ngài không."
"Cố Đốc sử, vẫn nên nhường một bước nói chuyện trước." Tề huyện lệnh nhường ra một con đường.
Cố Ánh Liễu theo Tề huyện lệnh đến bên một đình viện ở biên giới.
Dung Nhứ ngồi bên giường Bạt Bộ, nhìn thanh niên quỳ dưới đất lau chân cho mình, "Ánh Liễu, ngươi thật là lợi hại, hai ba câu đã khiến Tề huyện lệnh phải phục luôn."
"Không phải là ta lợi hại," Cố Ánh Liễu hầu hạ thiếu niên lên giường nghỉ tạm, "Trong lòng hắn vốn đã có hoài nghi thôi, gút mắc ích lợi khó tránh khỏi lòng mang quỷ. Nếu ngươi chết ở Nguyên Thuỷ, Hoắc Thái hậu sẽ không tha cho hắn, mà hứa hẹn của Hoắc Trừng và Dung Tích cũng không thể thực hiện."
"Quan gia chú ý nhất là danh ngôn chính thuận, chỉ sợ sau khi lộ tiếng gió là Bệ hạ chết ở Nguyên Thuỷ, Dung Tích có thượng vị cũng không thể đề bạt hắn."
"Vậy hắn thu lưu chúng ta, không sợ Dung Tích và Hoắc Trừng tức giận sao?" Dung Nhứ tò mò hỏi.
"Đương nhiên cũng sợ, cho nên hắn không giữ chúng ta, mà bảo hộ mình vào kinh." Cố Ánh Liễu ôm eo thiếu niên, "Danh dự của phu quân ngươi so với Hoắc Trừng và Dung Tích tốt hơn nhiều, ta lại nổi danh là hiếu thuận, trung thành, về kinh sẽ không chỉ không động đến hắn mà còn khen thưởng lớn. Hắn muốn ép ta phải hứa hẹn."
"Lời hứa của quân tử, trị giá thiên kim."
Dung Nhứ: "Cái gì phu quân, không để ý tới ngươi." 1
Phía Tây Nguyên Thuỷ là Mạn Châu huyện, Mạn Châu có bộ đội tinh nhuệ đóng quân, hơn nữa lại trung thành, bất lợi duy nhất là binh tướng quá ít.
Cố Ánh Liễu và Nguyên Thuỷ huyện lệnh đạt được hiệp nghị, hắn đương nhiên không thấy Dung Nhứ và Cố Ánh Liễu, có thể giấu được đến khi người của Dung Tích dò la ra bóng dáng bọn họ.
Nếu có thể bình an trở lại kinh đô, đương nhiên y sẽ đề bạt vị thần tử có công này.
Cố Ánh Liễu và Dung Nhứ thuận lợi đến phía tây, trước hết gửi thư cho Hoài Tướng quân.
Ám Lang Vệ tổn hại nghiêm trọng, may mắn là Hạ Lĩnh và Tiểu Ngũ chỉ trọng thương, không có thương vong. 1
(Thank God ám vệ 😭)
Biên giới Mạn Châu huyện, Hoài Tướng quân lão lệ tung hoành, chúng tướng sĩ quy túc chỉnh tề mà đứng phía sau ông, tựa như duyệt binh.
"Bệ hạ, thần không nghĩ tới sinh thời còn có thể nhìn thấy ngài." Hoài tướng quân quỳ trên mặt đất, râu tóc bạc trắng.
"Xin ngài mau đứng lên." Dung Nhứ nâng Hoài tướng quân lên.
"Bệ hạ, khi ngài còn nhỏ thần còn từng ôm ngài, không ngờ nhoáng cái ngài đã lớn thế này." Hoài tướng quân cảm khái rất nhiều.
Cố Ánh Liễu chào hỏi với Hoài tướng quân, Hoài tướng quân cùng không quan tâm, gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Cố Ánh Liễu cũng không giận, Hoài tướng quân có thể thích y mới có quỷ.
Lời đồn truyền đến Mạn Châu huyện đã tam sao chục bản, không phải là phiên bản y bị Dung Nhứ cưỡng ép vào cung, là y không biết tốt xấu, cũng là y câu dẫn Bệ hạ, ép Bệ hạ nạp y làm phi, là y hồ ly tinh mê hoặc chủ nhân.
Hoài tướng quân yêu thương Dung Nhứ như hài tử, đương nhiên không thể cho y sắc mặt tốt.
Dung Nhứ không chịu được nhiệt tình của Hoài tướng quân, liên tiếp ra hiệu với Cố Ánh Liễu.
Cố Ánh Liễu làm bộ không nhìn thấy, dù sao cậu cũng phải ở lại Lê Triều, làm quen với quan hệ trong Lê Triều không có gì không tốt.
Đoàn người đến Mạn Châu lĩnh.
Hoài tướng quân không tin được Cố Ánh Liễu, bắt Dung Nhứ kể hết tình huống của cậu ra xong, cuối cùng mới vui vẻ mà nhìn Cố Ánh Liễu một tí.
Hoắc Thái hậu dạy hài tử đúng là nuông chiều quá mức, dưỡng thành bộ dáng thiên chân vô tà không rành thế sự, sao mà gánh được đại sự?
Ở chung với nhau được hai ngày, ông thấy thiếu niên dùng bữa một tí cũng nhíu mày, kêu đầu bếp nấu cơm khó ăn, bèn vứt luôn ý định bồi dưỡng ra sau đầu.
Hoài tướng quân xem xét Cố Ánh Liễu, này không phải có sẵn rồi à, hà tất lăn lộn Bệ hạ.
Thế là, Cố Ánh Liễu bị bắt nhập ngũ, ngày đêm vất vả cần cù rèn luyện.
Mỗi đêm, Hoài tướng quân đều triệu Cố Ánh Liễu đến doanh trướng nói chuyện.
"Như phái binh tấn công thành Thịnh Kinh," Hoài tướng quân thở dài, "Thắng bại bất quá chỉ là thời gian."
"Ta có lão hữu ở kinh đô, hoàng cung không có nửa điểm tin tức truyền ra, Nhiếp Chính Vương cùng Hoắc tướng quân cầm giữ triều cương, không khác gì hai năm trước."
Cố Ánh Liễu nhìn bản đồ, "Nếu kinh đô chỉ có Hoắc Trừng thì sao? Phần thắng nhiều hay ít?"
"Vậy thì một nửa," Hoài tướng quân sáng rực mắt lên, "Đánh với tên tiểu tử Hoắc Trừng kia, ta vẫn là có vài phần nắm chắc, vấn đề là phòng thủ trong kinh đô, ta không quen thuộc."
Cố Ánh Liễu nhìn lão tướng quân, y tin tưởng ông không hề kiêu căng khi nói những lời đó.
Khi y ở trong cung đã từng cẩn thận nghiên cứu sách lược tác chiến của Hoắc Trừng, giống như trẻ con đánh trận, cũng không hiểu hắn đánh thắng chiến dịch kiểu gì, giống như người Khương trợ giúp hắn vậy.
Cố Ánh Liễu chỉ tay về phía Nam Dương, "Ta có cách chắc chắn có thể khiến Dung Tích ra khỏi thành Thịnh Kinh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]