Tim Dung Nhứ rơi xuống, trên đường vội vã làm cậu rơi mất một bên giày, bất giờ mới cảm nhận được đau đớn, lòng bàn chân toàn là vết cắt do lá khô làm xước.
"Ầm ~"
Thiếu niên té ngã trên đất, gương mặt dính bùn ướt đẫm.
Trăng tròn trên rặng trúc, gió thổi qua rừng cây tạo nên tiếng vang soàn soạt, âm thanh đuổi giết càng lúc càng đến gần.
Cậu quỳ rạp trên mặt đất, nhắm mắt lại, nhưng không chờ được tiếng mũi tên xé gió quen thuộc truyền đến.
"Hư......"
Cả người cậu bị hương xương bồ bao quanh.
Thanh niên dùng khăn tay lau hết vết bẩn trong lòng bàn chân cậu, nhẹ nhàng bế người lên.
Dung Nhứ cắn môi, kìm nén không rơi nước mắt.
Cậu ôm lấy cổ Cố Ánh Liễu, vùi mình vào lồng ngực thanh niên.
"Đừng sợ." Thanh niên dùng âm thanh nhỏ nhẹ dỗ dành cậu.
Nước mắt của Dung Nhứ càng dâng lên.
Cậu muốn hỏi Tiểu Ngũ đâu rồi, toàn quân Ám Lang Vệ bị diệt rồi sao? Nhưng cậu không dám hỏi, cậu sợ nhận được đáp án mình không mong muốn.
Có phải là nếu cậu ngoan ngoãn ở im trong cung, Ám Lang Vệ sẽ không gặp chuyện, Tiểu Ngũ cũng không vì bảo vệ cậu mà bị thương.
"Đừng lo lắng." Cố Ánh Liễu ôm thiếu niên đang run rẩy.
Đôi mắt cậu sưng lên, cả khuôn mặt xinh xắn bị bôi bẩn trầy xước, quần áo rách tả tơi không còn nguyên vẹn, thoạt nhìn cô độc lại đầy bất lực, như tiểu cẩu lưu lạc.
Đáy mắt Cố Ánh Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-thai-nhai-con-cua-quyen-than/2759358/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.