————
Cố Ánh Liễu ôm Dung Nhứ, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn qua cổ thiếu niên.
Trên cổ cậu có một vết thương cực nhỏ, không nhìn kỹ còn không nhận ra được.
Hô hấp Cố Ánh Liễu ngưng lại, đưa tay vuốt lên vị trí vết thương.
"...... A."
Dung Nhứ hít khí xong mới phát hiện sắc mặt Cố Ánh Liễu đen như đáy nồi.
"Hoắc Trừng làm?" Cố Ánh Liễu nói.
Dung Nhứ đè lại tay thanh niên, hôn lên môi y, "Không sao đâu, xước một chút thôi, không nghiêm trọng."
Đáy mắt Cố Ánh Liễu hằn lên hung ác, không chớp mắt nhìn chằm chằm vết thương của thiếu niên.
Nếu Hoắc Trừng xuống tay mạnh hơn chút nữa, khả năng là y sẽ không được gặp cậu.
Quân y vừa mới nằm xuống giường đã lại bị kêu đi xem vết thương ở cổ Dung Nhứ.
Miệng vết thương quá là bé, hơi xước da một tí, thậm chí đã hơi kết vảy.
Ngược lại trông Cố đại nhân mới giống người bị thương hơn, cả người đầy sát khí làm hắn run rẩy.
"Không có vấn đề gì, chú ý không cần nước, chờ mấy ngày là lành." Quân y nói.
"Ta nói rồi, không có việc gì thật." Thiếu niên ngồi trên đùi Cố Ánh Liễu, thấp thỏm mà dỗ dành y.
Quân y lau mồ hôi trên trán, Cố đại nhân thật sự được sủng ái, có thể được Bệ hạ ôn tồn mềm giọng làm nũng như vậy.
Hắn lại nhìn nhìn gương mặt của Cố Ánh Liễu, nếu hắn có thể lớn lên đẹp như thế, nói không chừng cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-thai-nhai-con-cua-quyen-than/2759350/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.