——
Y ôm thiếu niên lên giường nghỉ, lại nhìn xa ra khỏi doanh trướng.
Phía bắc tường thành nguy nga, phía nam vân sơn vụ nhiễu.
Cố Ánh Liễu leo lên vọng đài, vươn tay ướm thử đất trời.
Lê triều vạn dặm non sông, thật sự có thể từ bàn tay này mà dời non lấp biển sao?
Cố Ánh Liễu không đoán được kiếp trước mình đã dùng phương thức nào để kết liễu hết Hoắc Trừng, Dung Tích và Cố Dịch Sơ như lời hắn nói.
Vọng đài cao cao, thanh niên dáng người thẳng đứng, hạ sam tím đậm phất phơ theo làn gió, phảng phất như tiên hạ phàm.
Cố Ánh Liễu lần nữa hiểu rõ, y có được trân bảo sẽ phải trả một cái giá lớn thế nào.
Vượt mọi chông gai, dũng hướng vô địch.
Suy nghĩ lại hướng về Dung Tích. Y và Dung Tích không có giao điểm, chính xác mà nói thì y và Dung Tích còn chưa nói chuyện đối mặt với nhau bao giờ.
Điểm chung duy nhất có lẽ là khi Dung Tích phóng hỏa đốt trà lâu, Tiểu Nhứ Nhi xông vào đám cháy cứu y ra.
Bây giờ nhớ lại, y mơ hồ có thể chắc chắn, Dung Tích biết rất rõ chuyện của y, cho nên mới chờ đến khi mặt trời lặn Tây Sơn mới phóng hoả.
Hắn muốn có được y, đến bày trò diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Trong lòng Cố Ánh Liễu rét lạnh cùng ghê tởm, cho dù không có Tiểu Nhứ Nhi, y cũng khó chịu được việc mình và Dung Tích giao cấu.
Ngón tay thanh niên gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-thai-nhai-con-cua-quyen-than/2759335/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.